Editor: Quỳnh Nguyễn
Một ngày này trên cơ bản Danh Khả đều đã ngủ, vì giảm bớt đau đớn của cô, bác sĩ Dương cho cô một chút thành phần thuốc ngủ trong thuốc, cho nên cả ngày cô đều ngủ cực kỳ say.
Vào đêm, người rốt cục thức dậy, lần này tỉnh lại, cực kỳ rõ ràng miệng vết thương cảm giác tốt hơn nhiều so với trước, trên cơ bản không còn đau nữa, chỉ là cảm giác có phần tê dại ngứa ngứa.
Bắc Minh Dạ lại vẫn đang làm việc, bận như vậy, ngay cả cô thức dậy cũng không biết.
Nhìn bóng lưng dày rộng kia, Danh Khả cũng không biết trong lòng mình suy nghĩ cái gì, hận anh, sợ anh, lại chạy không khỏi gông xiềng anh mang đến cho cô.
Người sống trên điểm này thật sự rất đau xót, trừ phi chết, nếu như không muốn chết phải học yên lặng chịu đựng.
Anh là một con sói, cho tới bây giờ sói đều không có nhân tính, ngay cả chính cô đều đã rất rõ ràng, lúc này nếu không đi lấy lòng, bước tiếp theo anh nhất định sẽ dùng người nhà của cô tới nói cho cô, nếu cô tìm chết, người nhà cô yêu thương sẽ được trả thù cái dạng gì. Trên thực tế, Danh Khả thật đúng là đoán đúng rồi, tại trước khi cô tỉnh lại, phải nói, tại trước khi cô hướng anh cầu xin tha thứ nhận sai, Bắc Minh Dạ quả thật có tính toán đối người nhà cô làm chút gì, làm cho cô biết, chết không phải dễ dàng như cô tưởng tượng vậy.
Động một tí tìm cái chết, anh sẽ phiền, phương thức ngăn chặn tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-chi-ai-truyen-chu/3886701/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.