Chương ma ma nhìn dáng vẻ cũng không ngờ tới của Vân thù, trong lòng bà càng thêm nóng nảy. Chương ma ma biết chuyện này vốn không nên nói với Vân Thù, dù sao Vân Thù vẫn là một hoàng hoa khuê nữ vân anh chưa gả mười hai tuổi, nhưng sau khi từ trong miệng Vạn Thục Tuệ biết được cữu lão gia thế mà lại vì chức quan làm ra chuyện đó, Chương ma ma nào còn dám báo chuyện này cho cữu lão gia, nghĩ tới nghĩ lui giờ cũng chỉ có thể tới tìm Vân Thù rồi.
Vân Thù ngoài ý muốn chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nàng rất nhanh từ trong cơn khiếp sợ bình tĩnh lại, vẻ ngoài ý muốn trên mặt ngược lại biến thành trấn tĩnh, chuyện này thật sự ngoài suy nghĩ và dự đoán của Vân Thù, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, việc duy nhất phải làm chính là giải quyết mà thôi.
“Lưu Châu, Cẩm Sắt hai tỷ ra ngoài giữ cửa, ta có lời muốn nói với Chương ma ma.” Vân Thù nhìn về phía Lưu Châu và Cẩm Sắt, chuyện này không thích hợp để quá nhiều người biết được, hơn nữa bây giờ ở Vân gia dễ tai vách mạch rừng.
Lưu Châu và Cẩm Sắt tuy không rõ chân tướng, nhưng hết sức tin tưởng lời Vân Thù nói, cũng không hỏi gì đã đi ra ngoài lại còn cẩn thận canh giữ cửa.
Đợi đến sau khi Lưu Châu và Cẩm Sắt ra ngoài, lúc này Vân Thù mới nhìn về phía Chương ma ma vẫn còn kinh hoàng chưa ổn định.
“Chương ma ma, chuyện này phát sinh như thế nào?” Vân Thù trấn tĩnh hỏi.
Chương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-ac-nu/207134/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.