Lời Hồ thị vừa ra khỏi miệng, Vân Thù cuối cùng thấy được một người rốt cuộc có thể vô sỉ tới mức nào, chân trước vừa mới bán muội cầu vinh lợi dụng giá trị người ta xong, hiện giờ quay đầu bắt đầu tính toán tới đồ cưới.
Cả người Vạn Thục Tuệ đang đắm chìm trong khiếp sợ khi biết được chân tướng, hiện giờ nghe Hồ thị nói như vậy, bà lau nước mắt một cái nói: “Tẩu tẩu, tẩu đừng quá phận!” Chỉ có điều bà đã khóc đến giọng nói đã sớm khàn khàn, âm thanh này nghe không hề có chút sức lực nào.
Hồ thị nào để Vạn Thục Tuệ vào trong mắt, bà nói: “Tiểu cô, ngươi không quản việc nhà không biết khổ cực của đương gia, ca ca ngươi một tháng cũng chỉ có chút bổng lộc như vậy sao có thể nuôi nổi cả nhà, bình thường trong viện lão phu nhân dùng đều là đồ tốt nhất, trong phủ vốn bóp mồm bóp miệng mà sống, bây giờ tiểu cô đã tới đây rồi, lại dẫn theo nha hoàn ma ma trở về, lập tức lại thêm mấy miệng ăn, trong phủ đã sớm không còn vinh quang như lúc đầu rồi, những năm này đều do ta bù thêm đồ cưới vào mới không khiến cho người ta chê cười, nhưng cũng sống hết sức giật gấu vá vai. Bây giờ lại thêm tiểu cô ngươi, ngày hôm nay vô cùng khổ sở mà da mặt dày nói chuyện này, nhưng tiểu cô ngươi cũng không có khả năng ở nhà không, hiện giờ trong nhà sống như vậy, những đồ cưới này của ngươi để không cũng không có ý gì, chẳng bằng lấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-ac-nu/207126/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.