Editor: Puck - Diễn đàn
Nguyên Hi Đế vốn không có ý kiến gì với việc tu sửa đường quan, đường quan này được tu sửa tốt cũng xem như là một chuyện tốt nhưng đường xi măng này là cái gì, đó cũng là chuyện lần đầu tiên Nguyên Hi đế nghe được.
Tạ Hoài Ẩn bị Nguyên Hi Đế hỏi như vậy, sau đó hắn lặng đi rồi ngẩn người, thật ra thì hắn cũng không tính là vô cùng rõ ràng về chuyện xi măng này, sau khi suy nghĩ một chút, hắn mới mở miệng nói với Nguyên Hi Đế: “Chuyện xi măng này tuy rằng nhi thần chưa từng thấy, nhưng theo như lời nữ nhi của Liễu Ngự sử nói, nếu con đường của cả Đại Khánh đều đổi thành đường xi măng, như vậy sẽ trở nên vô cùng vững vàng, vững vàng hơn bây giờ rất nhiều, ít nhất sẽ không lắc lư như bây giờ. Nếu có con đường như vậy cũng không tính là một chuyện xấu, đều hết sức có lợi cho nước cho dân, thậm chí thời gian đi từ Ung đô đến biên quan sẽ giảm bớt không ít.”
Tuy Nguyên Hi Đế rất không hiểu những thứ theo lời Tạ Hoài Ẩn nói, nhưng ngược lại cảm thấy hết sức không tệ với viễn cảnh được vẽ ra, ông suy nghĩ một chút sau đó mới hỏi: “Nói nữ nhi nhà Liễu Bác Ích chính là người đó?”
Nguyên Hi Đế cũng có thể coi như quen thuộc Liễu Bác Ích, phụ thân của ông ấy là Thái phó của mình, dạy nhiều năm, mà Liễu Bác Ích cũng là thư đồng của mình, mấy năm niên thiếu cũng chính là cùng mình đọc sách trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-ac-nu/1254989/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.