Editor: Puck - Diễn đàn
Bỏ qua phía Liễu gia cảm thấy vui mừng vì Vân Thù, trong thành Ung đô này có thể nghĩ không có tư vị gì nhất cũng chính là Tĩnh Viễn Hầu Vân gia, vào giờ phút này Vân gia cũng đã có thể xem như thay đổi cả bầu trời, suy nghĩ tới mấy cửa tiệm mới mở ra, nhất là mấy cửa tiệm tiến vào gần như sôi động, Vân Hoằng chỉ cảm thấy những bạc trắng bóng này bay qua dưới mí mắt mình, nhưng không bay vào trong túi áo của mình mà ngược lại bay vào trong khố phòng Liễu gia.
Vân Hoằng nào ngờ tới bây giờ sẽ biến thành như vậy, ông vốn cho rằng nữ nhi đó của mình chẳng qua chính là một đứa không có chủ ý gì, trừ chống đối mình và tranh cãi ầm ĩ bên ngoài với mình ra thì thật sự không có một chút chỗ tốt nào mang đến cho mình, ông cảm giác dù sao cũng chỉ là một nữ hài tử mà thôi, nếu sinh không tệ vẫn có thể mượn một phần nhân duyên tốt giúp đỡ bản thân mình một phen, nếu sinh không ra hình dáng gì, cho dù mang danh tiếng dòng chính nữ cũng không có một chút chỗ tốt nào với mình.
Mà Vân Hoằng cảm thấy đứa bé Vân Thù này từ nhỏ đã là một đứa cố chấp, nhất là ban đầu khi tranh chấp với ông huyên náo cả Vân gia đến gà chó không yên, Vân Hoằng cảm thấy buông tha một đứa con gái như vậy cũng không phải là chuyện tổn thất lớn gì, dù sao trừ đứa con gái này ra ông vẫn còn có con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-ac-nu/1254974/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.