Editor: Puck - Diễn đàn
Nói đến Cố lão này, ở trong Ung đô cũng có thể coi như là người hết sức có danh tiếng, người này học thức uyên bác, làm người lại rất nho nhã, đã từng làm quan vào thời tiên đế, sau đó bởi vì lớn tuổi cho nên cáo lão về quê rồi, nhưng thanh danh vẫn còn đó, đã từng tiến cử cho triều đình hiền giả, bây giờ mấy người được tiến cử đều có quan chức, cũng coi như sống hết sức không tệ. Cố lão cũng là tiên sinh trong thái học ở Ung đô, thái học này cho đệ tử quan lại và những học tử tài năng hơi ưu tú vào.
Tiên sinh trong thái học đều là một ít người có tài học tài danh, thậm chí có không ít học giả từng lịch lãm trong quan trường lui về, có năng lực tiến cử lên triều đình, học tử được tiên sinh thưởng thức thu làm đệ tử hơn phân nửa đều có thể có được một tiền đồ tốt.
Mà lúc trước Cố lão chính là cảm thấy Dương Kiệt Minh người này chăm chỉ khắc khổ, làm người kính cẩn nghe theo cũng liền thu làm đệ tử, thậm chí còn có ý tưởng tiến cử hắn lên triều đình.
Nhưng bây giờ, trong ánh mắt Cố lão nhìn Dương Kiệt Minh tràn đầy thất vọng cũng mang theo vài phần khinh bỉ, hơn nữa cảm thấy xấu hổ vì mình nhìn người không rõ. Ông vốn còn tưởng rằng mình nhìn đúng nhiều người hơn phân nửa sẽ không sai, nhưng không nghĩ tới ông vậy mà nhìn lầm người.
Khi Dương Kiệt Minh thấy Cố lão, gương mặt hắn trắng xanh, gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-ac-nu/1254904/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.