Bóng đêm, yên tĩnh. 
Đèn đường, nhạt nhẽo. 
Ánh mắt Bùi Lục Thần khóa ở trên tay của cô, "Những nơi khác có bị thương không?" 
"Bùi Lục Thần, anh làm hỏng chuyện tốt của tôi, anh. . . . . ." Thì Nhan cũng không có hơi sức mắng tiếp nữa. 
Bùi Lục Thần bộ mặt lơ đễnh: "Người kia rốt cuộc có cái gì tốt? Dại dột muốn chết, tôi một đường đi theo anh ta đến bệnh viện, còn nhanh tìm đến cô hơn so với anh ta." 
Thì Nhan một bước đi qua, hời hợt, hắn động cũng không động, tựa như cố ý kích cô : "Không phải nhìn tôi hôn cô sao, vậy thì đại biểu cái gì? Cứ như vậy đi, cũng không hỏi một chút đến cùng là có chuyện gì xảy ra, anh ta như vậy còn không gọi là ngu xuẩn?" 
Thì Nhan buồn bực nhấc chân liền hướng bộ phận quan trọng của hắn đá, bị Bùi Lục Thần bắt được bắp chân không nói, cô cả người trong nháy mắt liền bị hắn ôm ngang lên. 
"Thả tôi xuống!" 
"Lòng bàn chân cô chảy máu. 
Cô liền giãy đi, dù sao tôi sẽ không buông tay . 
Cẩn thận một chút, đừng làm cho mình té xuống." 
"Anh đến cùng muốn làm cái gì? !" 
"Em." 
Chưa từng gặp qua Bùi Lục Thần con người khó đối phó, Thì Nhan khóc không ra nước mắt. Cô không có giãy giụa nữa, giọng nói cơ hồ là van xin: "Anh trước thả tôi xuống, tôi có lời nói cho anh." 
Đối với hắn phát giận vô dụng, hắn thích nghe cô nói lời dịu dàng nhỏ nhẹ. 
Chiêu này đối với hắn có tác dụng, Bùi Lục Thần rốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mat-tinh-yeu/20433/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.