Hết kỳ nghỉ Tết, Thu Hương trở lại thành phố nhưng Minh Nhật lại bận đi trực nên không thể đi đón cô được. Cô bỏ đồ đạc mang từ quê ra xem thì thấy mẹ cô xếp rất nhiều đồ ăn vào thùng xốp. Cô mỉm cười, trong mắt mẹ cô thì vóc dáng chuẩn của dân thành phố chính là gầy như con cá mắm, bà luôn muốn cô phải béo hơn mới tốt.
Nghỉ ngơi một chút xong cô liền đi nấu cơm, cô muốn mang cơm đến cho anh, dù sao trước Tết anh cũng đã chạy xuôi chạy ngược vì mình rồi mà vẫn chưa kịp cảm ơn. Nghĩ bụng Tết nhà ai cũng toàn món truyền thống rồi nên cô nấu một bữa cơm bình thường như nhà mình hay ăn. Canh cá khoai đặc sản của vùng biển quê cô, thêm trứng cuộn rong biển, thịt rang tôm và rau cải luộc nữa. Xong xuôi liền mang đến bệnh viện tìm anh.
Minh Nhật vừa thấy cô đứng chờ ở hành lang là đã đi tới ôm lấy cô hỏi han: “Em lên lúc nào? Có mệt không? Sao không nghỉ ngơi lại chạy tới đây?”
“Em lên hồi chiều, hôm trước anh bảo anh đi trực nên em nấu chút gì đó cho anh, hi vọng anh sẽ thích” cô dịu dàng nói.
“Ồ, có cả đồ ăn nữa sao? Đi nào, chúng ta xuống căn tin cùng ăn nhé”
“Vâng”
Minh Nhật nhìn hộp canh trước mắt, có hành, có thì là, có rau hẹ và mấy khúc cá màu trắng. Anh chưa bao giờ ăn món canh nào trông như thế này, ánh mắt có phần tò mò.
“Đây là cá khoai, cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mat-em/2946218/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.