Minh Nhật đã tìm rất nhiều bạn bè trong ngành để hỏi thăm, nhờ họ xem giúp ở viện họ làm có bệnh nhân nào có thông tin như vậy không. Những người anh có thể hỏi được đều lắc đầu nói không có. Mới chỉ 2 ngày trôi qua mà anh như già đi mấy tuổi, cả người bơ phờ vì lo lắng sốt ruột mà không biết phải làm sao.
Cứ tìm mãi như thế không phải là cách, anh lại tìm tới phòng làm việc của Đăng Khoa hỏi.
“Anh có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện một lát”
Đăng Khoa thấy Minh Nhật tìm đến với dáng vẻ sầu thảm thì đã hiểu anh tới để làm gì. Anh ấy khoanh tay, hất mặt lên nói:
“Ngồi đi, mời cậu nói”
“Anh muốn thế nào mới nói cho tôi biết vợ tôi đang ở đâu?” Minh Nhật vào thẳng vấn đề, anh không có nhiều thời gian để vòng vo, chuyện quan trọng nhất lúc này là phải tìm được cô.
“Từ bỏ việc tranh giành chức phó khoa với tôi chẳng hạn” Đăng Khoa cũng không ngại nói thẳng mục đích thực sự, sau đó lại liếc nhìn anh đầy châm chọc rồi nói: “Thế nào? Có nỡ không?”
“Tôi không quyết định được chuyện này, lựa chọn là của ban lãnh đạo viện”
“Vậy quên đi, coi như tôi chưa nói gì, hôm nay cậu cũng không đến đây. Tôi phải đi buồng bây giờ” Đăng Khoa đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Minh Nhật chặn anh ấy ở cửa, dùng đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm hai hôm nay nhìn chằm chằm anh ấy mà nói: “Được, tôi sẽ nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mat-em/2946199/chuong-25.html