Nhận được sự cho phép của cô, Minh Nhật vui sướng vô cùng. Anh không ngờ cô lại cho anh một cơ hội nữa. Thậm chí anh cảm thấy mình còn chưa làm được gì bù đắp cho cô mà đã nhận được sự bao dung này.
Anh run run nói: “Em…em nói thật sao?”
“Tin hay không thì tuỳ” Thu Hương quay mặt sang chỗ khác, trả lời nước đôi.
“Tin, anh tin, chắc chắn anh sẽ thể hiện thật tốt”
“Ừm, không có gì nữa thì em tắt máy đây, đi dọn rồi còn ngủ”
“Được, hẹn gặp lại em”
Sau đó cô đi thu dọn, xếp đồ ăn thừa vào hộp rồi cất vào tủ lạnh. Xong việc lại dỗ con gái đi ngủ, bé chơi thấm mệt rồi nhưng vẫn quấn cậu lắm, đòi sang ngủ với cậu và ông ngoại chứ không về với mẹ và bà. Cô phải dỗ ngọt mãi cô bé mới chịu nghe lời.
Đợi con gái ngủ rồi thì cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Càng về đêm càng lạnh nhưng hôm nay cô lại ngủ rất ngon, cảm tưởng như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, khi khối băng trong trái tim tan ra thì cũng là lúc mùa xuân trở lại, mang theo sự ấm áp vô cùng.
Sáng mùng 1 cô lơ mơ mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một vòng ôm quen thuộc. Cứ ngỡ là vẫn còn mơ, cô dụi dụi mắt, lẩm bẩm trong miệng: “Sao vẫn còn mơ nhỉ?”.
“Em dậy rồi?” tiếng Minh Nhật vang lên trên đỉnh đầu làm cô tỉnh cả ngủ.
Thu Hương bò dậy, tròn mắt nhìn người đang mỉm cười với mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mat-em/2946164/chuong-43.html