Chương trước
Chương sau
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà nghỉ hè đã kết thúc lại đến ngày khải giảng năm học mới. Hôm nay tôi thay áo trắng cùng quần tây mẹ vừa mua cho tôi mấy hôm trước. Nhớ lại kinh nghiệm đi mua đồ với mẹ mà tôi muốn khóc. Ai sẽ nghĩ rằng một người phụ nữ luôn luôn đi chợ mọi thứ đều nhớ chỉ quên mỗi việc mua quần áo cho con chứ. Không phải tôi không muốn mặc đồ cũ mà bắt mẹ mua đồ mới đâu, từ bé dù tôi có dơ tới đâu thì quần áo của tôi đều phải thật sạch sẽ, dù đó là đồ cũ nhưng phải sạch thì tôi mới mặc được. Thế nên đồ tôi mặc rồi trước giờ đều sạch sẽ, còn có thể mặc thực lâu đâu. Đồ đi học hồi lớp một của tôi chỉ là quần đuổi áo thun lúc học mẫu giáo đóng tiền để mua, lên lớp một thì cô Thuỷ không yêu cầu chúng tôi thay đổi nên tôi vẫn mặc cho đến hết năm học lớp một. Hiện tại lên lớp hai nhà trường bắt buộc toàn thể học sinh từ lớp trở lên đều phải mặc đồng phục áo trắng quần tây nên tôi mới muốn mẹ mua cho tôi một bộ để đi học. Mẹ nhiều lần bảo đảm với tôi là mẹ đi chợ sẽ sẵn tiện mua cho tôi luôn. Ấy thế mà hết kì nghỉ hè mẹ đều quên mua cho tôi để đến buổi chiều mấy ngày trước khi đi học tôi khóc lóc kể lể với ba qua điện thoại để nhờ ba khuyên mẹ giúp tôi. Lúc này mẹ tôi mới nhớ tới, liền lấy xe máy ra chở tôi đi mua đồ ngày trong chiều hôm ấy. Mẹ đưa tôi đến tận nhà cô Tiên bán quần áo để chọn đồ, chọn từ 6 giờ chiều trời còn sáng cho tới trời tối hẳn. Đừng hỏi vì sao tôi biết là 6 giờ, vì lúc tôi với mẹ đi cũng là lúc đài phát thanh bắt đầu phát, mà đài phát thanh bình thường phát tiếng nói thời sự vừa đúng là 6 giờ.

Cứ thế mà chúng tôi chọn đồ rồi tới lượt mẹ tôi trả giá với cô Tiên, hai người trả giá một hồi cũng đã tới khuya thì mẹ tôi mới hài lòng trả tiền rồi chở tôi về. Lúc này đi trên đường gần như cũng không còn ai vì đã khuya lắm rồi mà. Mẹ chở tôi đi băng băng trên còn đường được đổ bằng xi măng sỏi đá, còn tôi thì ngồi im trong lòng mẹ mà muốn ngủ gật. Đi rồi không biết bao lâu mẹ lại gọi tôi dậy vì sắp đến đoạn đường đất, đường đất gồ ghề lồi lõm mẹ sợ tôi rớt xuống xe nên phải tôi dậy. Thế là tôi cố mở to mắt mà giữ chặt áo mẹ để không bị rớt xuống.

Về đến nhà thì trời đã khuya, xung quanh nhà ai cũng tối om không ánh sáng. Cả không gian như chìm vào giấc ngủ, chỉ còn đâu đây tiếng ếch, tiếng dế kêu râm rằng vào đêm khuya. Vì trời đã khuya, vừa đến nhà là tôi đã rửa mặt rồi lên giường ngủ rồi. Thật là cuộc thể nghiệm mua đồ đầy vui vẻ cũng như mệt mỏi mà.



Và rồi hôm nay cũng đến ngày khai giảng, ngày được mặc đồ mới. Tôi mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây xanh ngồi dưới bậc thềm ngước nhìn lên cao quan sát cáo thầy cô tuyên bố khai giảng cùng gõ trống trường. Vì trường tôi là trường phân hiệu tiểu học nên ở đây mỗi khối lớp chỉ có một lớp học và vào buổi khai giảng năm học mới sẽ do thầy cô lớp bốn lên bục diễn thuyết và cuối cùng là gõ trống tựu trường. Như vậy là buổi khải giảng kết thúc trong sự tiếc nuối vì mùa hè kết thúc, sự vui vẻ vì được đến lớp gặp bạn bè của chúng tôi.

Khai giảng kết thúc rồi chúng tôi đi vào lớp gặp giáo viên chủ nhiệm mới của mình. Thầy Kì- Giáo viên chủ nhiệm mới lớp 2C của tôi. Thầy là chồng cô Thuỷ_ cô chủ nhiệm lớp một của tôi, giờ đây tôi lại gặp chồng cô là chủ nhiệm lớp hai của tôi. Nhiều bạn của tôi còn nói đùa là tránh được ổ sói lại vào miệng cọp. Nhưng tôi thấy thầy cô rất tốt đầu có giống sói hay cọp trong các câu chuyện cổ tích đâu.

Chúng tôi vào lớp ngồi ngắn ngắn để nghe thầy Kì giảng về một năm học tới chúng tôi sẽ học như thế nào và lấy vở ra chép lại thời khóa biểu được thầy ghi trên bảng đen. Chép xong chúng lại phải ra sân cùng các em lớp một và các anh chị lớp ba cùng nhau dọn vệ sinh xong rồi mới được về. Trong sân trường có một cây bàng to lâu năm, bốn năm người như tôi cũng ôm không hết, hai bên còn có hai cây me tây nữa. Cứ mỗi lần mùa hè qua là sân trường lại có đầy lá vàng khô cùng trái bàng già, hai bên là những chiếc lá, hay cành nhỏ của cây me tây rụng đầy sân trường. Nhiệm vụ của chúng tôi chính là đem chúng sạch. May mà mỗi lớp có một khu vực dọn riêng nên chúng tôi dọn cũng nhanh chóng. Đứa thì cầm chổi quét rác, đứa thì cầm mơ hốt rác, đứa thì kéo theo thùng rác đi kế bên, còn ai trong tay không có công cụ dọn dẹp thì tự mình đi nhặt lá bàng, trái bàng rụng trên sân. Tôi đang cắm cúi nhặt lá bàng thì thấy Trọng đang ngồi trong góc làm gì đó. Tôi tò một đi qua vỗ vai Trọng rồi hỏi:

- Mầy trốn đây làm gì đó.



- Tao đập trái bàng đó, ở trong có cơm ăn ngon lắm. - Trọng quay ra trả lời tôi, còn đưa cho tôi một hạt cơm bàng màu nâu nhỏ bằng hạt gạo nữa.

Tôi nhìn đồ vật trong tay được một lát thì bỏ vào miệng nhai lên. Lúc đầu vị của nó hơi chát nhưng được một lát thì trong veo mang vị hơi ngọt, gần giống đậu phộng vậy. Thế là tôi cũng gia nhập hàng ngũ đập trái bàng với Trọng. Hai đứa cứ tìm một đống trái bàng rồi lấy từng trái để lên mặt đá cứng, rồi lại dùng cục đá vừa tay đập lên trái bàng cho nó nứt ra để lấy hạt bàng. Công việc tốn sức nhưng được cái có cái ăn vặt ngon mới lại với chúng tôi.

Thế là mọi người dọn vệ sinh lại có hai đứa tách biệt làm việc riêng ở ngoài là tôi và Trọng. May sao các bạn không nói gì không là hai đứa chúng tôi phải ở lại dọn dẹp cuối cùng rồi. Vì ăn mà hi sinh như vậy cũng lớp quá rồi đó hihi.



Khi dọn xong thì cũng đã trưa rồi nên thầy cho chừng tôi xếp hàng rồi cho từng hàng đi về. Hàng tổ tôi xếp thẳng nhất nên được cho ra về sớm nhất, vừa ra cổng trường tôi liền đi thẳng vào chợ tìm mẹ tôi. Tôi phụ mẹ bán trái cây, mẹ tôi trả giá với các cô chú còn tôi thì lấy bịch nhựa đưa cho mẹ, nếu có hết thì tôi đi vào tiệm tạp hóa nhà cô hai Bình để mua hai nghìn được nửa kí bịch nhựa ra đưa cho mẹ. Hai mẹ con tôi thì bán hàng còn em gái tôi thì đứng trong giỏ sắc nhìn hai mẹ con tôi, nhìn cái mặt bé Hương mắc cười lắm cơ haha.

Hai mẹ con tôi bán tới 12 giờ trưa thì mẹ tôi mới xếp đồ lên xe rồi ra về. Vừa đi trên đường tôi vừa kể chuyện một buổi sáng nay của tôi cho mẹ nghe, cứ thế ba mẹ con chúng tôi vui vẻ mà đi trên chiếc xe máy cũ về nhà.

* Giải thích: Lúc này trẻ em không có đồ ăn vặt gì nhiều ngoài ô si (snack) các loại, kẹo sữa. Muốn ăn vặt phải bỏ tiền ra mua nhưng nhà ai cũng nghèo không đủ ăn lấy đâu ra tiền mua mua nên trẻ con hay tự tìm đồ ăn vặt cho bản thân như hạt bàng, mật lúa, cào cào nướng.. vì có thể ăn được đồ ăn vặt, ăn thịt là rất khó nên tìm được gì ăn gì, ít chú ý tới sạch sẽ hay không sạch. Cảm ơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.