Thấy hơi lạ, Cao Phong hỏi: 
- Ông cười gì thế? 
Lôi Vũ đáp: 
- Tìm thuyền tiếp tục theo dõi thì không thực tế, nhưng ta cứ bám sát theo cùng thuyền của chúng. 
Cao Phong trợn tròn mắt dòm lão như đang dòm môt quái vật. 
Lôi Vũ hỏi: 
- Ngươi không tin? 
Cao Phong bảo: 
- Ông muốn tôi tin ông thế nào đây? Thuyền lớn mấy đi chăng nữa, ngẩng đầu tìm không thấy thì cúi xuống ắt cũng sẽ thấy! 
Lôi Vũ nói: 
- Cũng có lúc, nhìn thì cứ nhìn, thấy thì cứ thấy đấy! 
Cao Phong suy nghĩ, rồi nói: 
- Y đã gặp mặt tôi haI lần, thì sẽ nhận ra tôi, hình dạng ông vậy, thêm vào danh tiếng trên giang hồ của ông, cũng có khả năng giúp bọn y đoán ra được. 
Lôi Vũ lại cười: 
- Võ lâm đều biết ta quen nghề phá án, quen dùng đao, nhưng ta có một món này mà không nhiều người biết tới! 
Cao Phong hỏi: 
- Là gì vậy? 
Lôi Vũ đáp: 
- Hóa trang! 
****** 
Mà Lôi Vũ hóa trang thiệt. 
Lão lôi nhanh từ trong bọc đeo sau lưng ra một ít kẹp, một cái kéo, râu giả, bột khuấy hồ và một thứ là lạ mà Cao Phong chưa từng thấy qua. 
Lão bắt đầu hoá trang cho Cao Phong trước, ước chừng cạn hai tuần trà thì coi như xong việc. 
Cao Phong vừa nhìn vào kiếng, gã gần muốn xỉu, người trong gương căn bản chẳng phải gã, mà là một lão già khốn khổ. 
Nhưng gã lập tức vui mừng, trai tráng trẻ trung như gã bỗng dưng biến hình thành một lão già, xem ra cũng hay hay. 
Chưa kể là để đối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-kiem-hoa-huong/3859134/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.