Nhất lộ cân tung (Một mạch bám theo)
Xe ngựa mỗi lúc một đến gần, trong chớp mắt, đã tới ngang chỗ hai người ẩn nấp, tiếng chân bước, tiếng bánh xe lăn, tiếng người ồn ào nghe rõ mồn một.
Cao Phong, Lôi Vũ nín thở, họ có cảm tưởng cỏ nơi chỗ họ đang ẩn mình không đủ rậm, không đủ cao để che giấu thân mình họ, làm họ những muốn độn thổ toàn thể châu thân sâu xuống đất.
Cuối cùng, hình dạng bạch y nhân cùng đoàn xe ngựa cũng xa khuất dần, cho đến khi chúng biến mất tăm khỏi tầm nhìn, Lôi Vũ cùng Cao Phong mới đứng hẳn lên.
Cao Phong có hơi bứt rứt, gã trông sang Lôi Vũ, hỏi:
- Mình cứ phải giữ cự ly lớn đến thế ư?
Lôi Vũ khẽ cười, đáp:
- Để bảo đảm an toàn tuyệt đối, mình phải ở ngoài xa hẳn tầm mắt của Bạch Long sử giả.
Cao Phong vẫn hãy còn nghi ngại, hỏi thêm:
- Ông cho rằng ở ngoài tầm nhìn là sẽ tuyệt đối được an toàn?
Lôi Vũ gật đầu.
Cao Phong hỏi:
- Thế ông không sợ mất tung tích họ à?
Lôi Vũ đáp:
- Đừng lo! Ngươi nên biết cho rõ, là mình đang theo dõi Bạch Long sứ giả hay đoàn xe của hắn?
Cao Phong suy nghĩ một chút, rồi vụt cười:
- Có lý! Mình chính là theo dõi đoàn xe, và chuyện mình đích thực phải hết sức đề phòng, đúng là bị Bạch Long sử giả phát hiện.
Lôi Vũ nói:
- Trách nhiệm chủ yếu của Bạch Long sử giả là mấy cái rương chở trên mấy cỗ xe đó.
Cao Phong bảo:
- Thành ra, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-kiem-hoa-huong/3859131/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.