Tối hôm ấy, Đường Cầm vẫn cho Cao Phong uống thuốc, vẻ giống như chưa hề xảy ra chuyện "đòi gã tự móc mắt" lúc ban ngày.
Cơm nước xong xuôi, hai người chuyện gẫu, Đường Cầm hỏi về vụ Đinh Hiểu Lan trúng độc, Cao Phong bèn diễn tả cho cô nghe tình huống lúc ấy thực sự ra sao.
Đường Cầm suy ngẫm, nhẩm tính quãng thời gian, thì chuyện xảy ra đã hơn nửa tháng rồi, mà mình thì hiện còn chưa nghĩ ra cách thức khu trục độc tố, lập tức cô ớn lạnh toàn thân.
Nghĩ đến chỗ Hiểu Lan sắp chết, một lúc thật lâu, Cao Phong không sao giữ cho lòng gã bình tĩnh nổi.
Khuya đến, Đường Cầm ngủ trên sàn kế cận giường gã.
Qua ngày thứ ba, Cao Phong đã có thể ra khỏi giường, có thể đi lại, Đường Cầm kiểm tra thương thế, thấy thương tích da thịt cơ bản đã lành lặn, nhưng độc tố trong nội thể gã vẫn chưa bị trục ra hết.
Mấy ngày sau đó, giữa hai người, ngoài trị thương, ngoài chuyện vãn, không xảy ra chuyện gì lớn lao khác.
Đến ngày thứ tám, Cao Phong cảm giác thân thể hoàn toàn bình thường, gã đề khí, đưa chân khí vận chuyển một vòng, không bị chút trì trệ nào, gã bất giác mừng rơn, chạy ngay đi tìm Đường Cầm báo cho cô hay.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, mặt không chút biểu tình, Đường Cầm nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nói:
- Độc trong mình huynh đã hoàn toàn bị trục ra hẳn, nhưng muội không mấy vui, vì muội biết huynh sắp nhanh chóng rời xa muội.
Cao Phong trầm ngâm một lúc, rồi đáp:
- Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-kiem-hoa-huong/3859125/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.