Trời đã về khuya, Cao Phong khắc khoải chờ mãi, cuối cùng, Đường Cầm cũng hiện ra trở lại.
Sắc mặt hơi tối ám, Đường Cầm nói:
- Đến giờ, tôi vẫn chưa tìm ra cách giải độc, nhưng tạm thời mình có thể thử một cách hiếm lạ này, dù nó không trực tiếp hoá giải độc tố, nhưng cũng khả dĩ tạm thời khắc chế độc tố trong cơ thể ông.
Lòng Cao Phong hơi rúng động, gã hỏi:
- Cách làm như thế nào?
Đường Cầm đáp:
- Ở một chỗ không xa nhà lắm, có một dòng suối nhỏ, ông hãy đến bờ suối, trút bỏ hết áo quần, tìm chỗ đáy suối nào thiệt nhiều bùn, ngâm mình dưới nước, đắp bùn lên đầy thân thể, che kín luôn hết cả tay chân.
Mặt Cao Phong lộ dáng ngần ngừ:
- Phải cởi bỏ hết tất cả quần áo à? Đường Cầm nói:
- Đúng thế, cởi bỏ toàn thể quần áo.
Cao Phong không nói gì nữa, gã đi ra khỏi nhà.
Bên ngoài nhà, ánh trăng trải khắp, rọi in hình bóng nghiêng nghiêng trên đất , nom gã như một thân ảnh cô đơn, cô đơn như tình huống hiện tại đầy thê lương trong gã.
Đến bờ suối, gã bước xuống, vực nước vã lên mặt, cảm giác mát lạnh như thấm vào tận phế phủ.
Rồi gã chậm rãi cởi bỏ hết y phục, lội xuống dòng suối, ra chỗ nước dâng ngang đầu gối, dưới đáy suối, mò thấy tích tụ thật nhiều bùn.
Kế đó, gã khoan thai nằm ngửa người, gác đầu lên bờ, tay vốc bùn đắp che kín toàn thân.
Từng đám mây bồng bềnh trôi ngang bầu trời, dưới áng trăng sao nhàn nhạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-kiem-hoa-huong/3859115/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.