Càng đấu, Dương Bảo Thiên càng hoảng, mấy lần lão ngộ hiểm, chỉ toàn cậy vào công lực thâm hậu cố hữu mà lão đã thoát chết.
Từ đuôi mắt, thấy gã trung niên văn sĩ hãy còn đang giằng co, còn Nguyễn đường chủ thì gặp rủi nhiều hơn may, lão tức thì quyết định, "Còn muốn làm hảo hán, thì hảo hán phải biết nhẫn nhục mà trông vào đường dài!"
Lão bèn thét to một tiếng, giả chuyển sang tấn công, tung liền ra hai hư chiêu.
Cao Phong, Vân Nhạn đâu biết ý đồ đó, cho rằng đối thủ sắp trổ tuyệt chiêu, họ bèn cùng lúc lui về sau.
Thấy đối phương trúng kế, Dương Bảo Thiên lập tức thoát thân, lão quày mình, thi triển khinh công bỏ chạy thật nhanh, miệng la lớn:
- Tình thế bất diệu, tất cả hãy rút lui!
Nhanh như cắt, lão đã biến mất dạng vào vùng núi non nơi xa xăm.
Trung niên văn sĩ, Nguyễn đường chủ cùng lũ giáo chúng Thần Linh giáo, khi thấy Dương Bảo Thiên bỏ chạy, chẳng đứa nào ham chiến, cũng hè nhau trổ nghề tẩu thoát, chen nhau dông ồ ạt xuống núi.
Thấy chúng đệ tử Thần Linh giáo rút chạy, Cao Phong chợt nhớ tới một điều, gã lập tức co giò rượt theo, tóm lấy hai tên giáo chúng chạy sau rốt, điểm huyệt cho chúng té nhào.
Không hiểu ý đồ của gã, Vân Nhạn gọi theo:
- Phong nhi, giặc cùng đường, chớ đuổi!
Cao Phong quả nhiên thôi không truy đuổi nữa, gã trở gót, hai tay xách hai tên giáo chúng đệ tử Thần Linh giáo.
Các đạo nhân khác của Võ Đang lo quét dọn hiện trường, chăm sóc đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-kiem-hoa-huong/3859108/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.