Thư phòng rất rộng rãi, sáng sủa, mỗi ngày đều có gia nhân đúng giờ vào quét dọn sạch sẽ.
Hoa Ngưỡng Hạc đưa tay vịn vào song cửa đối diện, đưa mắt nhìn xa xăm, có chút ánh nắng ấm áp mặt trời chiếu qua song cửa, hàng trúc xanh trước mặt thăm thẳm, trời xuân đã về chiều.
Chỉ vài phút trước đây trong yến sảnh đông người, ánh mắt ông tràn ngập vui vẻ, nhưng bây giờ không biết làm sao, những thỏa mãn hạnh phúc đó không còn sót lại chút gì, và thay thế vào đó là vẻ bi thương sầu thảm.
Có tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, Hoa Ngưỡng Hạc quay lại thì thấy Cao Phong và Hoa Xung.
Hoa Xung dáng điệu cung kính, cất tiếng: “Lão gia!”
Mặt Hoa Ngưỡng Hạc trầm ngâm, dặn dò: “Người ra ngoài trông nom công việc, nếu có việc gì quan trọng thì kiếm Hoa Hương Lăng giải quyết được rồi.
”
Hoa Xung vâng dạ lui ra.
Khoảng khắc còn lại thật im lặng, Hoa Ngưỡng Hạc ngồi xuống ghế cạnh bàn đọc sách, đưa chén trà lên môi, nhưng không uống, rồi lại để xuống bàn, thần sắc tựa hồ như đang suy nghĩ, lại phảng phất như muốn nói, nhưng không thể thốt thành lời.
Cao Phong đối với tình cảnh như vậy hơi có bất ngờ, nhưng hắn không biết nói làm sao, đành cung kính đứng hầu bên cạnh.
Cuối cùng, Hoa Ngưỡng Hạc khẽ than vãn, phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh: “Phong nhi, trong mấy năm nay, chắc ngươi oán giận ta nhiều lắm?”
Hầu như phản ứng theo bản năng, Cao Phong lập tức lắc đầu, nói: “Không có! Phong nhi đối với bá phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-kiem-hoa-huong/3859089/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.