Cao Phong, Đường Trung Long và Đinh Hiểu Lan nấp nơi góc tối, nín thở, không dám động đậy, trong lòng đều nghĩ: “Đám quan sai sao lại đánh hơi được tin tức này? Không biết bọn họ tào lao đến khi nào mới xong?”
Chỉ nghe trong điện một quan sai nói: “Ồ, trong này đèn không tắt, giống như đã có người tới đây.
”
Một quan sai khác nói: “Mẹ ngươi, ngươi bị bệnh thần kinh à, không có người tới đây làm sao có người chết được? Chẳng lẽ bọn nhàn hạ kia không có việc gì làm nên mới nghĩ ra cách tự sát tập thể chăng?”
Tên quan sai nói đầu tiên, nói: “Ta không có ý này ….
.
”
Tên quan sai kia ngắt lời hắn: “Ý con chó ngửi đít bà nội ngươi, ý ngươi là chúng ta đã giết sạch bọn Ngũ Hổ sơn trang, gà chó cũng không tha phải không? Trước kia chỉ cần nghe nói tới tên tuổi Kim Thị Ngũ Hổ là nhà ngươi sợ hãi tè ra quần ngay!”
Hắn tuôn ra một tràng những lời lẽ thô tục, Cao Phong, Đường Trung Long nghe được thì ngầm cười trong lòng, còn Đinh Hiểu Lan thì bật cười thành tiếng.
Số quan sai trong điện nghe thấy có tiếng cười thì thất kinh, có người quát: “Ai đó?”
Bọn Cao Phong thấy đã bị bại lộ, nên không cần phải ẩn núp nữa, tất cả đều bước ra.
Đinh Hiểu Lan vẫn còn che miệng, làm như không có cười.
Bọn quan sai thấy ba người có mang theo vũ khí, tên nào tên ấy cũng đều khẩn trương, trong đó có tên kêu lên: “Các ngươi rốt cuộc là cướp phương nào, không coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-kiem-hoa-huong/3859009/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.