Chương trước
Chương sau
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Giản Mặc Thư không hề khách sáo, anh xoay vị trí hai người lại, nữa quỳ trên mặt đất, vừa ngẩng đầu đã uống một ngụm mật dịch từ hoa huyệt ngập nước.
Mật dịch dính dính lướt qua đầu lưỡi của anh, mật ngọt chỉ thuộc về một mình thiếu nữ ngọt ngào và đáng yêu có kèm theo một mùi hương hoa hồng rất nhẹ, trong nháy mắt đã tràn đầy khoang miệng, cực kỳ giống mật ong vừa mới ủ.
Du͙ƈ vọиɠ chìm trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông bắt đầu hiện lên, đôi tay giữ chặt chân Du Họa và giơ cao lên, để cô ngửa mặt dựa vào trên vách thùng xe. Sau đó anh ngậm chặt hoa huyệt non mềm của cô rồi bắt đầu liếʍ ʍúŧ, biểu cảm tựa như đang được thưởng thức một ly trà thượng đẳng.
"Mật dịch của bé cưng thật ngọt."
Bờ môi nóng bỏng của người đàn ông mút cửa huyệt xinh đẹp kia, yết hầu liên tục lên xuống, uống từng ngụm từng ngụm mật dịch chảy ra trong hoa huyệt, còn thường xuyên phát ra tiếng "chậc chậc" vang vọng, lực mạnh đến mức những thớ thịt ngay mép hoa huyệt cũng đều lần lượt bị mút lồi ra. Đầu lưỡi kia vô cùng linh hoạt, vốn không tính buông tha thức ăn ngon đã đến bên miệng, đầu lưỡi chà xát vào những thớ thịt đã nhú ra ngoài rồi lại tiếp tục khuấy động hoa huyệt mềm mại hết lần này đến lần khác.
Cặp đùi thiếu nữ đặt trên bả vai anh, không nhịn được mà run run, hiển nhiên là bị giày vò không ít mà đầu lưỡi ở giữa hai chân lại càng trắng trợn hơn, nó tiến sâu vào trong và bắt đầu quấy nhiễu hoa huyệt, hai vòng theo chiều kim đồng hồ, hai vòng ngược chiều kim đồng hồ, từ từ liếm vách thịt màu hồng, lại còn không quên mút toàn bộ chất lỏng ở từng nếp gấp thịt vào trong miệng.
"Ừm ~~~ thầy ơi... Không cần đâu, không cần mút nơi đó nữa... A a a..."
Du Họa run rẩy liên tục, từng dòng dâʍ ɖịƈɦ chảy ra không ngừng, lực mút mạnh mẽ ở hoa huyệt tựa như muốn hút toàn bộ dâʍ ɖịƈɦ và linh hồn của cô vào miệng anh.
Kɦoáı ƈảʍ truyền một đường từ thân dưới tới toàn bộ cơ thể khiến Du Họa tê dại đến tận xương, thế mà người đàn ông vẫn cảm thấy chưa đủ, cái mũi cao ngất kia đặt trên khe thịt, anh vừa ăn chất lỏng ngon ngọt của hoa huyệt non mềm, vừa cọ xát từng chút từng chút vào hoa châu vô cùng mẫn cảm đang nhú lên trên.
Du Họa hoàn toàn không thể ngăn cản được cơn sóng kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt như thế, cô nhịn không được mà muốn mặc kệ tất cả và rêи ɾỉ một cách dâʍ đãиɠ nhưng cô vẫn nghe rõ âm thanh thỉnh thoảng quất roi của người lái xe, nó luôn nhắc nhở bên tai cô rằng có người khác ở đây. Cô chỉ có thể dùng sức che miệng mình để ngăn lại tiếng rên quá mức dâʍ đãиɠ, nhưng vẫn không cản được giọng mũi truyền ra từ kẽ tay, thế nên tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của thiếu nữ tràn ngập trong thùng xe, vật dưới háng của Giản Mặc Thư nghe tới mức cương cứng vô cùng.
Rốt cuộc người đàn ông cũng ngừng động tác, anh liếm nước dính trên môi, chờ giọt mật huyệt cuối cùng từ từ trôi xuống cổ họng rồi mới nói: "Bé cưng không muốn nghe khác nghe thấy, có muốn dùng gì đó để chặn miệng mình không?"
Du Hoa buông tay ra, trên mặt đã có một vài vết hằn đo đỏ, lực hút nóng bỏng ở dưới thân bất ngờ rời khỏi, nguồn kɦoáı ƈảʍ đột nhiên mất đi, tuy lúc trước ngoài miệng Du Hoa nói không cần nhưng sự trống rỗng và ngứa ngáy trong cơ thể ngay giờ phút này là sự thật. Cô không nghe rõ Giản Mặc Thư hỏi gì, cô dùng ánh mắt mê mẩn được phủ một lớp sương mù nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng không ngừng khép mở của anh, Du Họa thúc giục với giọng nũng nịu: "Thầy ơi, muốn..."
"Được rồi, bé cưng đừng nóng vội, thầy sẽ cho em hết."
Giản Mặc Thư nhẹ nhàng bế cô nằm lên ghế, vội vàng cởi thắt lưng của mình, quần tây rộng thùng thình rơi xuống mắt cá chân, lộ ra đôi chân dài cường tráng và gậy thịt thô to đã sẵn sàng vận động.
Người đàn ông chuyển hướng, xoay người ngồi quỳ ngay đỉnh đầu Du Họa, côn ŧɦịŧ màu đỏ tím đặt trên môi thiếu nữ, đẩy vào đôi môi hơi hé ra của cô: "Ngậm côn ŧɦịŧ thì sẽ không kêu ra tiếng nữa."
Nhìn côn ŧɦịŧ màu đỏ tím rủ xuống dưới, Du Họa đỏ mặt, ngửi ngửi, vẫn là mùi thơm nam tính quen thuộc như cũ, cô ngoan ngoãn ăn vào một đoạn, qυყ đầυ to lớn đẩy vào môi hồng một cách bá đạo, miệng nhỏ lập tức bị nhét tới mức đầy ắp.
"Ưʍ..."
Cánh môi bị côn ŧɦịŧ chặn nên không thể nào khép lại được, nước bọt không ngừng tiết ra và tụ lại, chỉ chốc lát sau đã đầy cả khoang miệng, thiếu nữ chỉ có thể liều mạng mút qυყ đầυ, đồng thời nuốt một lượng lớn chất lỏng trộn với tϊиɦ ɖϊƈh͙ trước đó vào trong bụng, mới không bị tràn ra khóe miệng.
Qυყ đầυ bị khoang miệng ấm áp bao bọc, Giản Mặc Thư sảng khoái mà thở dài một hơi, anh đưa tay tách đùi Du Họa ra, lộ ra hoa huyệt ướt sũng: "Anh sẽ cho bé cưng thoải mái, bé cưng cũng giúp anh được không?"
Tuy là giọng điệu hỏi ý nhưng côn ŧɦịŧ đã bắt đầu ra vào trong miệng Du Họa, nhẹ nhàng cọ sát với đầu lưỡi của cô. Hai quả trứng tròn to lớn giữa bụi cỏ lắc lư trước mắt Du Họa, cô còn nhìn thấy bắp đùi trong của anh nổi lên cơ bắp do dùng sức, vừa gợi cảm lại vừa cường tráng.
Cô nhìn tới nỗi say mê, răng nanh không cẩn thận đụng trúng côn ŧɦịŧ khiến anh hít một hơi: "Hít --- bé cưng nhẹ một chút, nếu cắn hỏng thì lấy gì cắm em đây?"
"Ừm ---" Du Họa vội vàng dùng đầu lưỡi liếm gân xanh nổi lên trên côn ŧɦịŧ tỏ vẻ an ủi, lại còn lướt qua mã mắt trên đỉnh qυყ đầυ một cái, thành công khiến người đàn ông hít sâu vào rồi siết chặt bụng dưới.
Giản Mặc Thư được hầu hạ tới mức trán nảy lên thình thịch, nhìn hoa huyệt trước mắt trào ra một vũng dâʍ ɖịƈɦ trong vắt như nước lũ, lập tức đỏ mắt nhào tới, bắt đầu dùng miệng mút mạnh cửa huyệt.
Chậc chậc ---- chậc chậc ---- chậc chậc chậc chậc ---
Tiếng mút vang dội lọt ra ngoài thông qua khe hở giữa rèm xe và cửa sổ xe rồi hòa quyền vào trong cơn gió, khi nó truyền tới tai người đánh xe thì đã bé tới mức không thể nghe được.
Nghe thấy âm thanh kỳ lạ, bàn tay cầm roi của người đánh xe ngừng lại một chút, rồi cẩn thận lắng nghe, dường như là phát ra từ trong thùng xe.
Người đánh nghe suy nghĩ một chút, nhớ tới việc đại nhân ôm một cô gái lên xe, ông lập tức bừng tỉnh --- có thể hai người đang hôn môi nha. Dù thế nào cũng không nghĩ tới chuyện hai người trong xe đang ôm ấp và nhiệt tình liếʍ ʍúŧ vật mẫn cảm của nhau.
Không lâu sau, xe ngựa từ từ dừng lại, người đánh xe ho khan một tiếng, cao giọng nhắc nhở: "Đại nhân, đến nơi rồi."
Trong xe, Giản Mặc Thư đang cấp tốc chuyển động mông mình, không ngừng đâm vào trong miệng nhỏ của Du Họa. Sau khi cắm vào liên tục mấy chục cái, người đàn ông cám gầm nhẹ rồi thả lỏng túi tinh, bắn ra toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ tồn đọng trong hai ngày nay.
Một lượng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc lập tức bắn vào miệng Du Họa, khiến hai má của cô phồng lên, hoàn toàn nuốt không kịp. Tϊиɦ ɖϊƈh͙ mau chóng trào ồ ạt ra khỏi khóe miệng, chảy dọc theo cần cổ của cô, dính vào những sợi tóc đen bên dưới.
Hai người thở hổn hển và ổn định lại cơ thể sau cao trào, người đàn ông nhấc mông lên, rút côn ŧɦịŧ trong miệng thiếu nữ ra, dùng ngón tay quét tϊиɦ ɖϊƈh͙ do anh lưu lại trên mặt Du Họa vào trong miệng cô, đợi cô liếm sạch từng đầu ngón tay của mình, bọn họ mới mặc quần áo lại đàng hoàng. Sau đó, Giản Mặc Thư đỡ thiếu nữ run run rẩy rẩy xuống xe.
"Thầy...?"
Du Hoa nhìn về phía Giản Mặc Thư với vẻ kinh ngạc, còn tưởng anh muốn dẫn cô tới nơi bí ẩn nào đó để làʍ ŧìиɦ một trận, lại không ngờ anh dẫn cô trở về trang viên Du gia.
"Làm bé cưng ngay trong nhà em." Giản Mặc Thư ôm chặt eo cô, bước từng bước về phía cửa lớn trang viên: "Như vậy thì lúc mẹ em hỏi, em cũng không cần đối phó chi cho phiền phức."
Thiếu nữ nghiêng người dựa sát vào ngực người đàn ông, động não một hồi cũng cảm giác hình như làm thế cũng không sai, đang tính khen ngợi thầy suy nghĩ chu đáo, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hầu gái trang điểm cho cô đã đứng ở cửa nhà trong từ lúc nào, cô ta mỉm cười với cô qua hàng rào sắt: "Tiểu thư đã trở về."
Đầu óc Du Họa trống rỗng trong giây lát, kịp thời nhớ ra mặt mũi mình bây giờ như thế nào, cô lập tức chui tới sau lưng Giản Mặc Thư, chỉ lộ ra một đôi mắt quyến rũ: "Đúng vậy... Tôi, tôi đã về rồi..."
Thế nhưng không ngờ xung quanh đèn đuốc sáng trưng mà hầu gái như thể không phát hiện quần áo lộn xộn và dấu vết khả nghi trên mặt cô vậy. Cô ta cũng không thắc mắc sao cô không về với phu nhân mà lại đi về với thầy, chỉ lặng lẽ mở cửa lớn, đón hai người vào trong nhà.
Đêm nay trang viên đặc biệt yên ắng, ba người đi thẳng một đường mà không hề đụng tới một người nào khác.
"Chủ nhà tham gia tiệc rượu nên tạm thời không có công việc, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi sớm." Hầu gái lên tiếng giải thích, Du Họa chột dạ nên chỉ lo che giấu cho bản thân, vì vậy không hề phát hiện lời của mình có gì không đúng.
Mãi cho đến khi Du Họa đứng trước cửa phòng ngủ, hầu gái mới ngừng bước và xoay người: "Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi."
Giản Mặc Thư gật đầu, ý bảo cô lui xuống.
Hầu gái cúi người hành lễ: "Chúc tiểu thư có một buổi tối tuyệt vời."
Giản Mặc Thư dắt tay thiếu nữ sau lưng và đẩy cửa phòng ngủ ra, độ cong khóe môi hiện lên hết sức rõ ràng: "Đương nhiên là vậy."
-----
Người đánh xe: ... Là tôi quá ngây thơ.
Giản Mặc Thư: Nhất định sẽ cho bé cưng một đêm cả đời khó quên.
Hầu gái (ánh mắt xa xăm): Hy vọng tiểu thư không bị đại nhân làm đến chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.