Cẩm Sắt vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn về phía bình phong sau lưng Diêu Cẩm Ngọc, lúc này mới tỏ ra kích động nói: “Tại sao? Trước đây ta đã từ hôn với chàng, tỷ tỷ có thể gả làm vợ chàng, sao còn phải bôi nhọ sự trong sạch của ta, hại ta trở thành thiếp thất?”
”Ai bảo muội tài năng đầy mình, thơ từ ca phú đều tinh thông, ngay cả tiên đế gia cũng khen ngươi thông tuệ, không hổ danh là trưởng nữ Diêu thị xuất thân từ gia đình sở hữu hai vị Trạng nguyên, quả là tài nữ danh gia vọng tộc. Nhưng ai mà biết trong hậu trạch này ngươi cũng chỉ là một nữ nhân phải tranh giành tình cảm, đúng là trời xanh có mắt, ngươi giỏi giang xinh đẹp như vậy nhưng số phận thật khổ. Ôi, rốt cuộc là có mẹ sinh ra nhưng không được mẹ nuôi dưỡng, không có người dạy dỗ tử tế nên số mệnh mới khổ như vậy.” Diêu Cẩm Ngọc vừa nói vừa vuốt ve chiếc trâm gài tóc tinh xảo, xong xuôi mới ôm chặt ấm lô rồi tỏ vẻ thương hại nói tiếp.
”Muội muội à, ngươi xinh đẹp và giỏi giang như vậy, trước đây lại là thanh mai trúc mã với phu quân, trong mắt chàng đâu đâu cũng dạt dào hình bóng của ngươi, ngươi chỉ cần bước vào phủ đương nhiên sẽ được sủng ái, ta chắc chắn sẽ bị chèn ép... ta sao lại cam tâm tình nguyện đồng ý cho ngươi vào cửa chứ? Nếu có thể ta thà chết cũng không muốn ngươi được gả cho chàng. Nhưng khi nghe chủ ý của mẫu thân, ta thấy người tính rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-gia-vong-toc/2392210/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.