Thấy bầu không khí lại ngưng trệ kỳ quái, danh tiết của Diêu Cẩm Ngọc chưa đến mức bị hủy hoại hết, nhưng cũng vô cùng tổn hại, sắc mặt Ngôthị tức thì thoắt đỏ thoắt trắng, mặt khác Diêu Cẩm Ngọc chẳng hề nhậnra, vẫn còn tỏ vẻ thẹn thùng kéo tay Cẩm Sắt nói: “Chị cứ tưởng em vẫncòn đang mệt nằm trên giường nên mới thay mặt em tiếp đãi thế tử dùngmột ấm trà, không ngờ em gái khỏe lại sớm thế, em sẽ không trách chị tự ý quyết định chứ?”
Cẩm Sắt cũng nắm tay nàng, tỏ vẻ nhẹ nhõm cảm động rồi nói: “Sao emlại trách chị chứ, thế tử là khách từ phương xa không nên tiếp đón chậmtrễ, em không có mặt ở Y Huyền viện thì chị thay em tiếp đãi huynh ấycũng là chuyện hợp lý mà.”
Diêu Cẩm Ngọc thấy Cẩm Sắt chẳng mảy may để ý thì trong lòng chợt cảm thấy hơi khó chịu. Còn chúng phu nhân nghe thấy cuộc đối thoại của haingười, mặc dù cách tấm bình phong cũng có thể qua giọng nói ôn hòa thưthái của Cẩm Sắt mà nhận ra vẻ nhu hòa trang nhã của nàng, họ thầm nghĩrốt cuộc không thể hoàn toàn coi Tạ Thiếu Văn là con rể Diêu gia được,dù sao chàng ta vẫn là người ngoài, chính vì thế họ càng thấy hành vicủa Diêu Cẩm Ngọc làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Tạ Thiếu Văn nghe giọng nói của Cẩm Sắt thì vô cùng kích động, hắnvừa vào phòng đã muốn hỏi han Cẩm Sắt, chỉ tiếc vẫn chưa tìm được cơhội, hiện giờ làm sao còn nhịn được nữa, hắn vội vàng đứng dậy, hướng về phía bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-gia-vong-toc/2392151/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.