Cẩm Sắt tỏ như không nhận thấy ánh mắt của mọi người, nàng thong thảdừng lại bên người Ngô thị và Diêu Cẩm Ngọc, đoạn xoay người đỡ Ngô thịdậy, nói bằng giọng dịu dàng êm tai: “Thím và Đại tỷ sao vậy? Mau đứngdậy. Giang An huyền chủ vốn tới chúc thọ lão thái thái, trông thím vàĐại tỷ tỷ thế này chẳng phải càng làm người thêm khó chịu sao?”
Không được Quách thị và Giang An huyền chủ cho phép sao Ngô thị dámđứng dậy? Cẩm Sắt thấy nàng không nhúc nhích thì dứt khoát phất váy quỳxuống một bên, nhưng nàng giữ sống lưng cực thẳng, dùng đôi mắt sángtrong đượm vẻ cười nhìn thẳng vào Giang An huyền chủ và Quách thị phíatrên rồi nói: “Lão thái thái đừng giận, hãy nghe Cẩm Sắt nói. Theo conthấy thì Đại tỷ chưa hẳn đã gây ra chuyện sai lầm. Đại Cẩm ta vốn lấyhiếu trị vì đất nước, trăm sự lấy hiếu làm đầu, lòng hiếu thảo vốn không phân biệt tôn ti sang hèn, dân chúng ai cũng đều cố gắng tuân thủ đứcđộ hiếu thuận. Hơn nữa, trên đời này bậc trưởng bối nào mà chẳng yêuthương con cháu, chỉ sợ trong lòng đám vãn bối chúng con đều cảm nhậntình thương của bà nội nhất định cũng giống như tấm lòng Bồ Tát, luônnhân từ ân cần, khiến chúng con đều kính yêu, ngưỡng mộ, tin tưởng vàthờ phụng.
Nàng thấy mọi người lộ vẻ đồng ý thì mới chậm rãi tiếp lời: “Thái Hậu nương nương không những là Bồ Tát trong lòng Đại Hoàng tử mà càng là Bồ Tát trong lòng con dân Đại Cẩm ta, còn lão thái thái đương nhiên là BồTát trong lòng Đại tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-gia-vong-toc/2392139/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.