Con chim ưng hú dài một tiếng rồihoàn toàn biến mất vào không trung, mọi người hãy còn rùng mình sợ hãinhìn về phía xa, còn gã họ Thôi hiện giờ đã hôn mê bất tỉnh trong mộtvũng máu. Cẩm Sắt dời mắt khỏi phía chân trời, chợt thấy đôi mắt đentuyền của Tiêu Uẩn đang nhìn chằm chằm nàng, ẩn hiện ý tìm tòi, lúc chạm mắt nhau ánh mắt y bỗng thành vẻ dịu dàng.“Chị ơi!”
Văn Thanh sợ hãi chạy sang cầm tay CẩmSắt, Cẩm Sắt thấy em trai vẫn tỏ ra hoảng hồn thì mỉm cười nắm chặt taycậu, an ủi: “Chị không sao.”
Có trời mới biết vừa nãy khi thấy conchim ưng kia chừng như muốn lao vào người chị gái, cậu sợ đến mức timnhư muốn nảy ra khỏi lồng ngực, Diêu Văn Thanh nghĩ đến chuyện ban nãysao có thể không trở nên hoảng hốt, hiện giờ được Cẩm Sắt dịu dàng vỗvề, cậu mới từ từ bình tĩnh lại, cậu nhìn lên bầu trời, líu ríu nói:“Con chim ưng này tới thật kỳ dị…”
Cẩm Sắt thầm cười khổ, nhưng nét mặt không lộ mảy may, chợt nghe Dương Tùng Chi cất tiếng khen ngợi.
“Thật là một con Hải Đông Thanh hung mãnh!”
Dứt lời y chợt quay đầu liếc sang CẩmSắt với vẻ mặt khó hiểu. Mục tiêu của con Hải Đông Thanh này rất rõràng, nó từ trên trời phi xuống nhắm thẳng vào Thôi công tử, chỉ mổ hỏng đôi mắt gã họ Thôi, không hề làm bị thương người khác rồi bay mất, rõràng là, con Hải Đông Thanh này được người khác sai tới làm hại gã họThôi.
Hải Đông Thanh sinh sống nơi mỏm đá bờbiển, núi non
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-gia-vong-toc/2392112/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.