Lúc Cẩm Sắt đến từ biệt Bình Nhạc Quận chúa, nàng ta đang dựa người vào gối uống thuốc, thấy Cẩm Sắt đi vàothì nắm chặt mũi, ngửa cổ uống một mạch hết chén thuốc, sau đó nhăn mặtlấy một quả mật* từ đĩa khắc hoa màu trắng bạc do Hoàng ma ma dâng lênnhét vào miệng. Cẩm Sắt thấy nàng nhăn nhó như thể làm sai chuyện gì đóthì bất chợt che miệng cười. *Quả mật là mật ong vê lại thành dạng quả.Hoàng ma ma cũng cười nói: “Diêu tiểuthư không biết đấy thôi, Quận chúa sợ đắng từ bé, mỗi khi người bị ốm,phu nhân chẳng màng người bị bệnh gì, mà chỉ lo người không chịu uốngthuốc. Mỗi lần Quận chúa uống thuốc, đám nha hoàn bà vú cứ như thể đốiđầu với giặc, cảnh thường thấy là Quận chúa chạy phía trước, đám nhahoàn bà vú đuổi theo khắp vườn. Năm Quận chúa hơn bốn tuổi từng bị cảmnặng, uống thuốc mấy ngày mà không đỡ, phu nhân nóng ruột lo lắng nên xử phạt hết nhóm thái y chẳng chữa được bệnh, nhưng sau này mới phát hiệnra vấn đề không phải do năng lực của thái y, mà do Quận chúa vốn dĩkhông hề uống thuốc, tất cả thuốc thang đều vào bụng tiểu thế tử hết,cho nên khỏi bệnh được mới là lạ ấy chứ.”
Cẩm Sắt thấy Hoàng ma ma vừa cười vừa tố cáo Bình Nhạc Quận chúa thì lấylàm lạ hỏi: “Vì sao lại vào bụng thế tử hết vậy? Chẳng lẽ lúc đó thế tửcũng bị bệnh?”Hoàng ma ma lắc đầu cười nói: “Đâu phải, thế tử gia từ nhỏ đã khỏe mạnh, chưa từng sinh bệnh. Lúc đó Quận chúađược bốn tuổi, thế tử vừa tròn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-gia-vong-toc/2392106/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.