Cẩm Sắt điềm nhiên đứng đó, Diêu CẩmNgọc đang tức giận đùng đùng dẫn theo Diệu Thanh và Diệu Hồng vọt sang,cách Cẩm Sắt chừng ba bước chân, nàng ta giơ ngón tay lên chỉ thẳng vàomặt Cẩm Sắt, tức giận kêu: “Diêu Cẩm Sắt, ngươi có còn lương tâm haykhông. Ba năm nay chị em ngươi sống trong phủ, lão thái thái và cha mẹta đối xử vô cùng chân thành tử tế, đồ ăn cái mặc của các ngươi đều tốtnhất, hơn hẳn nhóm thiếu gia tiểu thư ruột thịt như ta, mẫu thân còn dặn đi dặn lại chị em chúng ta phải đối xử chan hòa, nhường nhịn hai ngươi, bởi dù sao ngươi và Thanh Nhi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không chốn nươngtựa. Không ngờ bao năm qua chúng ta hết lòng quan tâm săn sóc mà lạinuôi dưỡng ra những kẻ vô ơn, đã chẳng biết báo đáp, lại còn cắn ngượclại*, đưa cả tộc trưởng vào nhà, mẹ ta đang mang thai mà còn bị ngươihại phải chịu phạt, nếu bị động thai, chắc ngươi vui lắm phải không?!”
*Nguyên văn là cụm “Phản giảo nhấtkhẩu”, nghĩa là một người mắc sai lầm, chẳng những không thừa nhận, màtrái lại còn vu oan cho người khác.
Gương mặt Diêu Cẩm Ngọc đầy vẻ thù hằnvà khiển trách, chỉ tay vào mặt Cẩm Sắt chửi bới lung tung như thể đaulòng tới nỗi muốn đòi lại công lý, khiến người không biết chắc hẳn sẽtưởng Cẩm Sắt là hạng ăn cháo đá bát, đã mang ơn mà còn hãm hại người.Thấy không ít đám hạ nhân tôi tớ ló đầu nhìn trộm sang bên này, trongbụng Cẩm Sắt thầm dâng sự mỉa mai.
Chi tiêu ăn mặc của chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-gia-vong-toc/2392095/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.