Mộng Vãn Tình giật mình nhìn anh chàng đứng gần mình. Tần Khải vội che miệng mình lại, đôi tai đỏ ửng lên.
Cô mở to mắt nhìn anh, anh ta vừa khen cô dễ thương sao?
Tần Khải chỉ hận không thể tát mình hai cái, nghĩ cái kiểu gì để mồm nói luôn thế hả thằng ngốc này! Chết rồi, có khi nào cô ấy nghĩ mình là tên biến thái không?
Mộng Vãn Tình mỉm cười nhẹ nhàng, nghiêng đầu nhìn anh "Cảm ơn anh nhé, anh là người thứ hai khen tôi như vậy đấy."
Nhậm được nụ cười dịu dàng đó, Tần Khải quăng luôn cái sự ngại ngùng ban đầu ra đằng sau, hùng hổ trợn mắt với cô
"Cái gì??? Người thứ hai???"
"Vâng?" Cô giật mình lùi lại phía sau. Cô nói gì khiến anh ta phật ý sao?
Nhưng anh ta đúng là người thứ hai thật. Người đầu tiên khen cô chính là Bạch Tiêu Vũ.
"Hả???" Tần Khải như muốn gào lên "Thế gian này mắt mù rồi sao??? Cô có bao giờ tự soi gương không vậy?"
"Hả?" Trên đầu cô nổi đầy dấu hỏi chấm. Anh chàng này bị cái gì vậy?
"Cô gái, cô đẹp lắm luôn í!" Tần Khải khua tay múa chân trước mắt cô "Cô hợp gu em gái tôi cực kì luôn!"
"...?"
"Da cô trắng dễ sợ, nhìn không ra một lỗ chân lông nào luôn! Mặt cô nhỏ, sống mũi cao, mắt to tròn. Dáng người cô tuy nhỏ con chút nhưng mà rất đẹp đó! Cô đừng khinh thường đôi mắt của tôi! Tôi nói thiệt, cô mặc đồ rộng nhưng không có nghĩa tôi không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913920/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.