Giữ đúng lời hứa, Nhất Lãng ngày hôm sau thậm thà thậm thụt bò ra đằng sau biệt thự gặp cô.
"Tôi đi vệ sinh tiếng rưỡi chắc bọn họ không nghi ngờ gì đâu ha?" Anh ta cười ha ha chống nạnh nhìn cô. Mộng Vãn Tình chỉ thấy cạn lời.
Để không ai phát hiện, vì chân cô, mà anh ta vất hết thể diện đi như này sao?
Cũng... thật tốt.
Đáy lòng cô thực sự rất cảm kích.
"Cô vén cái váy lên cho tôi xem nào!" Lần này đã có chuẩn bị trước, Nhất Lãng còn đem theo mấy viên thuốc nữa.
Mộng Vãn Tình "..." mặc dù biết anh là bác sĩ, nhưng cái câu kia nó cũng...
Cô chần chừ một lúc, kéo chân váy lên, để lộ bắp đùi trắng nõn. Xung quanh miệng vết thương đỏ ửng, nổi bật.
Nhất Lãng thoa lên mấy loại thuốc, còn đưa cho cô mấy viên thuốc bổ đi kèm.
"Nhớ uống hết đấy."
"Cảm ơn."
"Tôi có thể hỏi... vết thương của cô từ đâu ra không?"
"..." Cô im lặng một lúc, mỉm cười "Cái này tôi không thể nói được."
Nhất Lãng cũng không muốn làm khó cô, ở lại hàn huyên với cô một lúc rồi lại rời đi, cô thì làm chân chạy vặt cho Ngô Tống.
Chuyện ban sáng, cô chẳng để trong lòng nữa, chút bất mãn tủi thân sau khi nói chuyện với Nhất Lãng đều bay sạch.
Đến tận tối khuya, hắn mới về, cùng với cô tiểu thư xinh đẹp cô gặp lần trước, phía sau hai người họ còn là một đống đồ lỉnh kỉnh.
"Mang vào." Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913890/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.