Tần Khải đỗ xe ở nơi gần đó dễ thấy, vẫn cản thấy ngơ ngác ngỡ ngàng trong hoang mang tột cùng...
Tiểu mỹ nhân vừa nói cái gì thế...
Boss nhà mình và tiểu mỹ nhân...
Anh vẫn còn ngủ à? Đang mơ đúng không???
Tần Khải tự tay véo vào mặt mình một cái. Đau quá, không phải mơ. Vậy là anh ta nghe nhầm rồi sao???
Hắn để cho cô ngồi vào trong xe cùng mình trở về trước ánh mắt đầy bát quái của Tần Khải.
Hai người này có gì đó mờ ám phải không?
"Cảm ơn cô." Hắn nói không rõ ý vị. Cô chỉ cười không đáp.
Hắn không cần biết là cô cố tình hay vô ý, tạo cho hắn mối quan hệ với Giám đốc Trần kia cũng có lợi cho hắn. Trên thương trường quen biết thêm nhiều người đứng trên đỉnh cao là chuyện tốt.
Lần này thế nào cũng phải cảm ơn cô một tiếng.
"Không ngờ cô còn quen biết cả với Trần Phương cơ đấy." Hắn chống tay vào cửa kính, hơi nghiêng đầu.
Cô giải thích "Giáo sư Trần là thầy giáo của giáo viên dạy em hồi đại học, vài lần ông đến dự giờ nên em cũng biết ông. Còn về Trần Phương là theo chân ông tới, vừa đúng dịp trường có tổ chức nghiên cứu về động vật có vú. Em nằm trong số nghiên cứu sinh đó, cũng coi như hợp tác với cậu ấy một lần."
"Ồ." Tính ra năng lực của cô ta cũng không đến nỗi nào nhỉ. Hắn hỏi "Cậu ta xấp xỉ bằng tuổi tôi, gọi cô là chị?"
"Hừm..." Cô nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913824/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.