“Ồ, vậy theo Đường tiểu thư đây tôi là loại người gì nào?” Cô nhếch khóe môi cười, quay người dựa vào bồn rửa tay, đứng đối diện với cô ta. Đường Ly chống tay lên eo, ưỡn cong ngực trừng mắt với cô “Thứ rẻ rách không ai cần!”
“Vậy cô đang hít chung một bầu không khí với rẻ rách đấy.” Cô cười lạnh “ Muốn trở thành dông loại với rẻ rách à?” Ai mượn cô ta đang yên đang lành tới đây kiếm chuyện với cô làm gì.
Mộng Vãn Tình cũng có lời khen dành cho cô ả. Cũng rất biết chọn thời gian, địa điểm đấy. Nhà vệ sinh này chẳng có ai cả, rất thích hợp để ra tay giết người phi tang xác mà không bị ai phát hiện.
“Mày còn trả treo!” Đường Ly trợn mắt, chỉ tay vô mặt cô nói lớn “Con ranh không biết thân biết phận! Nếu không phải tại mày thì giờ vị trí Hoắc phu nhân đó đến lượt mày ngồi chắc! Vị trí đó vốn là của Linh Linh!” Đường Ly càng nói càng thấy cô ta đúng, Mộng Vãn Tình chính là kẻ đê tiện “Linh Linh tốt bụng mới để cho mày diễu võ dương oai trước mặt cô ấy. Nếu không phải vì Linh Linh thương hại mày, mày nghĩ mày sống được đến giờ chắc?”
“Đã mang ơn người ta thì thôi đi, mày còn muốn cướp thứ thuộc về cô ấy nữa! Mộng Vãn Tình mày là bạch nhãn lang!”
Mộng Vãn Tình phì cười, nhìn Đường Ly liếng thoáng như coi một con hề. Cô ả bị ánh mắt cười cợt lộ liễu làm cho tức giận “Mày cười cái mẹ gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913814/chuong-60.html