“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Hoắc Tưởng Quân đứng ngồi không yên bên ngoài, nhìn thấy một vị bác sĩ đi ra liền lao tới hỏi ngay. Bác sĩ mỉm cười với hắn
“Vết thương của phu nhân không nguy hiểm đến tính mạng, những chỗ bị thủy tinh cứa vào không quá sâu. Trong thời gian tới tránh để vết thương chạm vào nước và nghỉ ngơi đầy đủ là được.”
Nghe được vậy, trái tim treo lơ lửng của hắn mới hạ xuống. Hoắc Tường Quân thở phào một cái “Cảm ơn bác sĩ.”
Giường bệnh của cô được đẩy ra, Mộng Vãn Tình cười nhẹ nhàng với hắn.
“Để cô ấy ở lại đây tối nay, ngày mai anh có thể đưa chị nhà về.”
“Vâng.”
Hắn nhìn cô được các y tá đưa đi, rồi đi theo vị bác sĩ làm nốt các thủ tục nhập viện.
Khi đang ký lên giấy, vị bác sĩ bỗng mở miệng nói
“Thật xin lỗi thưa anh… nhưng tôi có chuyện muốn nói.”
“Vâng?” Hắn đặt bút sang một bên, trong lòng giật thót một cái. Đừng nói rằng Mộng Vãn Tình còn mắc căn bệnh gì đấy nhé?
“Mộng… vợ tôi cô ấy bị bệnh gì nữa sao?”
Vị bác sĩ nhìn thấy gương mặt nhợt đi của hắn, ngập ngừng một lúc mới nói.
“Tôi… có thể hơi nhiều chuyện, thứ lỗi cho tôi hỏi… Có phải chị nhà… bị bắt nạt không ạ?”
Hắn mở to mắt ra, không hiểu bác sĩ nói gì
“Sao lại là bắt nạt?”
Bác sĩ nói “Trên người cô ấy có rất nhiều vết thương đã thành sẹo, cũ hay mới đều có.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913805/chuong-64.html