“Tiểu cô nương, sao em lại khóc”- Lương Ngọc lại gần một đứa bé đang khóc thút thít trên cầu. Đứa bé đôi mắt đỏ hoe, nhìn Lương Ngọc và Như Ý bỗng chút rụt rè, nhưng cô bé liền nói “Mẹ cháu bệnh rồi, nhà cháu lại không có tiền, cháu nghe đại phu nói là mẹ cháu sẽ không qua khỏi vì không đủ tiền mua thuốc”.
“Vị đại phu đó ở đâu”- Lương Ngọc thắc mắc, đứa bé liền chỉ vào ngôi nhà sát cầu, cửa tiệm đã đóng cửa, chỉ có 2 ngọn đèn lồng mở sáng một vòng tròn nhỏ trước cửa.
Lương Ngọc nghe thấy thế liền cùng Như Ý chạy đến trước cửa tiệm. Lương Ngọc liền ra hiệu cho Như Ý gõ cửa
“Mở cửa, mở cửa”- Như Ý đập cửa liền hồi, khoảng một hồi lâu bên trong nhanh chóng có tiếng người càng ngày càng gần cửa
“Ai ban đêm không cho lão phu nghỉ ngơi, muốn ta báo lên quan huyện sao”. Một người đàn ông trung niên cỡ 40 – 50 tuổi mặt cau mày nhó đi ra mở cửa.
“Đại Phu, ta cần ông giúp mẹ của cháu bé này” – Lương Ngọc lạnh lùng nhìn hắn ta, hai tay vẫn ôm chặt lấy đứa nhỏ.
“Vị công tử này không biết, căn bệnh của mẹ cháu này tuy cứu được nhưng tiền thuốc rất cao, nhưng nhà của cô bé này thì không có tiền. Lão phu đành lực bất lòng tâm a” – Vị lão phu lắc đầu. Như Ý liền lấy quăng ra một thỏi vàng, hắn liền nhanh chóng chụp được “1 tháng sau,em đến nha môn huyện, bẫm báo vào nha môn, nếu mẹ em chết hắn cũng sẽ mất đầu, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-10-kiep-de-yeu-chang/121356/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.