“ Hoàng hậu nương nương, các phi tần thỉnh an ngài”- Như Ý chạy vào báo, Lương Ngọc ngồi dậy, nhìn vào Như Ý và nói “Hơn 10 ngày rồi, hoàng thượng không đến thăm ta sao’. Chỉ thấy Như Ý mắt buồn nhìn nàng “Hoàng thượng sớm đã không để ý đến người và bây giờ chán ghét hơn vạn phần, Như Ý cả gan cho rằng Hoàng Thượng chắc không bao giờ muốn vào Khôn Ninh cung đâu.
“Thôi được rồi, người thông báo cho mọi người về nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ chính thức triệu các nàng vào Khôn Ninh Cung”.
Ngày hôm sau, mặt trời chưa ló dạng Như Ý đã vào đánh thức nàng, lau mặt lau chân súc miệng các kiểu, cuối cùng nàng cũng ngồi trước gương của mình. Gương mặt này có thể nói khuynh nước khuynh thành, nhưng liệu sắc đẹp này có dài lâu. Thật tội nghiệp cho ngươi, không phải đáng thương cho ngươi, ngươi đã hãm hại bao nhiêu người và ngươi cho rằng sẽ không có quả báo sau. Thôi thì để ta sống tiếp cuộc đời của người, dù gì ta cũng phải giúp chàng đứng vững, không bị hãm hại mà chết oan uổng được. Nói rồi nàng lau đi giọt nước mắt sắp lăn dài trên má, nàng mặc quốc phục, cài trâm phượng trên đầu, gương mặt xinh đẹp cùng khí chất thượng tiên của nàng khiến cho Như Ý vô cùng kinh ngạc, đây có phải là chủ tử mình hay không, tại sao bình thường sắc mắc của chủ tử luôn u ám thế nhưng lại có khí chất bậc này cơ chứ. Chắc là chủ tử ẩn giấu. Nàng cho rằng như vậy và tiếp tục chuẩn bị đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-10-kiep-de-yeu-chang/121352/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.