Cảnh thứ bảy tới đây là kết thúc, nhưng ở hiện trường rất nhiều người không thể ngay lập tức thoát ra khỏi cốt truyện. Vừa rồi Trình Hạ khóc quá mức chân thực, kiểu khóc do cảm xúc tác động hơn là bị la mắng. Chu Nhan đứng trong góc mắt đã đẫm lệ, cô thậm chí không thể tin nổi thiếu niên vừa diễn xuất đầy sức hút vừa rồi là Trình Hạ mà mình mới dẫn dắt! Lẽ nào đợt huấn luyện khép kín trong một tuần đã khiến cậu tiến bộ lớn như vậy? Có thể đây chính là thứ gọi là “cảm nhận” và “thiên phú”, cùng tham gia huấn luyện như nhau, Trình Hạ chỉ nghe đã có thể hiểu và áp dụng luôn những gì đã học, so với những người mới cùng đợt tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Chu Nhan hít sâu một hơi, vẻ mặt phức tạp nhìn thiếu niên đứng giữa phòng. Trình Hạ điều chỉnh một lúc trước khi tự thoát ra khỏi cốt truyện, quay lại cúi đầu với đạo diễn Chu: “Tôi đã diễn xong rồi, cảm ơn các tiền bối.” Chu Chính không biết nên nói gì. Thiếu niên vừa rồi diễn xuất quá nhập tâm, cũng đã kéo cả ông vào theo. Trong trường hợp không có đạo cụ diễn xuất hay phông nền, chỉ đối diễn với không khí cũng đã có thể diễn đến vậy rồi, cấp độ cảm nhận như này thực sự không hề đơn giản, nhất là với một người mới. Từ khi bước vào hiện trường đến biểu hiện trong từng chi tiết, lại đến cảnh khóc cực kỳ truyền cảm và cảnh run rẩy do cố kìm nén cảm xúc ở đoạn kết, người thanh niên này thực sự tuyệt vời. Vừa rồi sắc mặt của đạo diễn Chu không tốt lắm, còn nghĩ rằng sau khi Thư Việt lui giới bỏ mặc đoàn phim, Bùi Thiệu Trạch cử ngẫu nhiên một diễn viên Omega của Thiên Toàn đến thay thế cậu ta, không ngờ người mới mà Bùi tổng đưa đến lại giỏi như vậy! Đạo diễn Chu nhìn Trình Hạ, thái độ nhẹ nhàng hơn nhiều: “Trình Hạ, có thể nói cho tôi biết, vừa rồi cậu diễn cảnh khóc đã nghĩ tới điều gì không?” Nước mắt Trình Hạ còn chưa được lau sạch, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Tôi nghĩ đến người thân của tôi, nếu như một ngày sau khi quay về nhà, phát hiện ba mẹ tôi nằm trong vũng máu, lại còn bị chém ngang, tôi chắc chắn sẽ sụp đổ…” Chu Chính trao đổi ánh mắt với phó đạo diễn và biên kịch. Thông qua liên tưởng để tìm được cảm xúc là cách đơn giản cũng hiệu quả nhất, tuy nhiên không có nhiều diễn viên làm được điều này. Một số người nghĩ quá nhiều, sẽ mất kiểm soát trong quá trình biểu diễn, việc bối rối và quên lời thoại cũng rất thường thấy. Có thể tại trường quay thử tìm được cảm xúc, nhớ rõ ràng những nội dung cần phải diễn, kết hợp tốt giữa liên tưởng và nhân vật cần diễn, đây là điều khó nhất. Nhưng Trình Hạ đã làm được. Nguyên ngày trải qua các thể loại quỷ khóc sói gào, khi đạo diễn Chu sắp bị những Alpha đó làm cho tê liệt thì diễn xuất của Trình Hạ giống như một dòng suối trong vắt, kiểu khóc thầm và đau khổ kìm nén đó chính là hiệu quả mà đạo diễn Chu mong muốn nhất. Đạo diễn Chu cười trêu chọc: “Cậu là một diễn viên rất có thiên phú, trước tiên lau nước mắt đi đã, nếu không sau khi cậu ra ngoài, người khác sẽ nghĩ là tôi làm cậu khóc đó.” Phó đạo diễn và biên kịch bật cười, Trình Hạ cũng cười ngượng ngùng, Chu Nhan vội tiến đến đưa khăn giấy cho cậu, Trình Hạ lau nước mắt, đôi mắt thiếu niên đỏ hồng cười lên rất đáng yêu. Chu Chính vẫn khó mà tin nổi, một Omega đóng vai cảnh sát thực tập Alpha lại không có chút gượng gạo nào, ông ta thoải mái gật đầu, đoạn nói: “Cậu cứ về trước đi, chúng tôi thảo luận một chút, có kết quả sẽ thông báo cho cậu ngay.” Trình Hạ cúi đầu chào họ: “Cảm ơn đạo diễn Chu, cảm ơn các vị tiền bối.” Cậu đi cùng Chu Nhan ra ngoài. Chu Nhan đưa cậu về tới cửa phòng nghỉ, giơ ngón cái: “Trình Hạ, vừa rồi em thực sự rất lợi hại đó.” Là một người đại diện, thâm tâm cô cảm thấy rất tự hào. Bất kể lần này Trình Hạ có được chọn hay không, với tuổi tác và thiên phú của Trình Hạ, sau này tuyệt đối sẽ tiền đồ vô lượng. Trình Hạ có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất mà cô từng dẫn dắt. Trình Hạ được người đại diện khen ngợi liền cười xấu hổ, nói: “Chị Nhan, diễn xuất của em thực sự không hoàn mỹ vậy đâu.” Chu Nhan vỗ vỗ vai cậu: “Không cần khiêm tốn, em đã rất giỏi rồi. Cứ nghỉ ngơi đi đã, chị đi tìm hiểu tin tức một chút, xem xem sau em có diễn viên nào lợi hại không.” Trình Hạ gật đầu, mở cửa đi vào. Trong phòng nghỉ, Bùi Thiệu Trạch đang ngồi trên ghế sofa đợi cậu, thấy mắt cậu hồng hồng, khóe mắt còn vương lệ, trái tim Bùi Thiệu Trạch mềm nhũn, lập tức bước tới hỏi: “Đây là làm sao? Em vừa khóc?” Trình Hạ sụt sịt: “Là một cảnh khóc.” Có thể do vừa rồi quá nhập tâm, trong lòng cậu vẫn có chút đau khổ. Những người thân nhất, một nhà bốn người bị sát hại, tận mắt chứng kiến thi thể đẫm máu, Hứa Tử Dương thực sự rất đau khổ. Bùi Thiệu Trạch đưa tay, dịu dàng giúp cậu lau sạch nước mắt, lại nhẹ nhàng ôm thiếu niên vào lòng: “Không sao cả, em không phải là Hứa Tử Dương, gia đình em cũng không bị sát hại… Hiện tại em là Trình Hạ, đừng nghĩ lung tung.” Trình Hạ vùi mặt vào ngực Bùi Thiệu Trạch, ôm chặt lấy đối phương, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy. Khi diễn xuất quá nhập tâm sẽ không thể bình tĩnh lại trong một thời gian ngắn, điều này rất bình thường, Bùi Thiệu Trạch kiên nhẫn an ủi thiếu niên trong lòng mình. Khi những ngón tay của Alpha xoa nhẹ đầu Trình Hạ, giống như an ủi động vật nhỏ đang sợ hãi, hành động dịu dàng này khiến Trình Hạ dần dần bình tĩnh lại, nhận ra nước mắt của mình đã làm ướt áo sơ mi Bùi Thiệu Trạch, Trình Hạ xấu hổ lùi lại, rời khỏi vòng tay anh: “Em xin lỗi, vừa rồi cảm xúc của em có hơi mất khống chế, em…” Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch dịu dàng: “Không sao cả. Những diễn viên lão làng khi diễn cảnh khóc cũng đều cần thời gian dài mới có thể bình tĩnh lại. Là một người mới, em đã làm rất tốt rồi.” Trình Hạ cuối cùng cũng nở nụ cười: “Vâng, em sẽ không nghĩ nhiều nữa.” Bùi Thiệu Trạch xoa xoa đầu cậu: “Buổi thử vai đã kết thúc rồi, cho dù kết quả như thế nào, trong mắt anh, em chính là tốt nhất.” Câu nói này khiến Trình Hạ như quét sạch được mây mù trước đó, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ. Dù sao anh Bùi cũng thấy cậu rất lợi hại, nếu như đạo diễn không thích diễn xuất của cậu cũng chẳng vấn đề gì, ít nhất anh Bùi đã thừa nhận cậu rồi. Hai người đang tình cảm nhìn nhau, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Lúc Chu Nhan vào phòng, Trình Hạ đang ngồi trên ghế sofa uống nước, Bùi Thiệu Trạch đứng bên cạnh, đôi mắt hồng hồng của Trình Hạ đã tốt hơn nhiều rồi, trong mắt còn có ý cười: “Chị Nhan, bên ngoài thế nào rồi, thử vai kết thúc chưa?” Chu Nhan đáp: “Còn hơn 10 người nữa, đều không có danh tiếng gì.” Bùi Thiệu Trạch nói: “Hôm nay không nhất định sẽ có kết quả, bọn họ phải về thảo luận, chúng ta cứ lên lầu dùng cơm trước đã.” Anh đưa Trình Hạ và Chu Nhan đi thang máy lên tầng 5, tìm một phòng riêng. Ăn chưa được bao lâu, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, Bùi Thiệu Trạch nhận điện thoại: “Alo, đạo diễn Chu?” Anh nhìn sang Trình Hạ và Chu Nhan, hai người lập tức vểnh tai lắng nghe. Bùi Thiệu Trạch khẽ cong khóe miệng, nói: “Sao nào, diễn xuất của Trình Hạ nhà chúng tôi hôm nay có làm vừa lòng đạo diễn Chu không?” Chu Chính trịnh trọng nói: “Tôi thực sự không ngờ người mới này lại ưu tú như vậy, Bùi tổng, thật ra Trình Hạ này là bảo bối mà anh cất giấu, định sau khi Thư Việt lui giới, để cậu ấy thay Thư Việt trở thành “nhất ca Thiên Toàn” phải không? Bùi Thiệu Trạch đáp: “Ông có thể nghĩ như vậy.” Không chỉ là nhất ca Thiên Toàn, Trình Hạ nhà tôi sẽ trở thành diễn viên Omega được yêu thích nhất trong giới giải trí. Đạo diễn Chu nói: “Sau khi thương lượng, chúng tôi quyết định để Trình Hạ đóng vai Hứa Tử Dương. Về phương diện cát xê, chúng tôi sẽ bàn bạc với người đại diện của cậu ấy hay bàn trực tiếp với Bùi tổng?” Bùi Thiệu Trạch nói: “Nếu đạo diễn Chu cảm thấy tiện, ngày mai chúng ta gặp nhau, gặp mặt rồi nói.” Nghe những lời này, hai mắt Trình Hạ và Chu Nhan đều sáng lên. Sau khi Bùi Thiệu Trạch cúp điện thoại, Chu Nhan không thể tin được hỏi lại: “Bùi, Bùi tổng, thế này có nghĩa là… Trình Hạ của chúng ta, được chọn rồi?!” Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Đúng vậy, đạo diễn Chu đích thân gọi điện tới.” Chu Nhan giống như đã trúng mấy triệu tiền vé số, bị tin tức bất ngờ làm cho choáng váng. Trình Hạ cũng vui vẻ nắm chặt tay. Vì để diễn tốt vai Hứa Tử Dương, cậu đã ở trong phòng điên cuồng luyện tập, không biết đã gào khóc bao nhiêu lần, đến sáng nay mắt vẫn còn hơi sưng, cậu phải dùng khăn lông cuộn đá chườm mới hết. Mặc dù nói là không được chọn cũng chẳng sao cả, coi như tích lũy thêm kinh nghiệm, nhưng khi đã nỗ lực nhiều như vậy, ai lại muốn thực sự thua cuộc đâu? Hơn nữa, Bùi Thiệu Trạch cũng đã trả giá rất nhiều cho buổi thử vai này, dẫn cậu đến học viện cảnh sát tìm cảm giác, đến trường bắn tập bắn súng, lại còn sắp xếp lớp huấn luyện cho cậu, để cậu học hỏi kinh nghiệm của các thế hệ trước… Bây giờ cậu được chọn rồi. Cậu đã để lại ấn tượng tốt nhất cho đạo diễn Chu trong buổi thử vai cạnh tranh khốc liệt, cậu không phụ lòng những người yêu mến mình, cũng không phụ lòng chính bản thân mình. Trình Hạ kích động không nói nên lời, nếu không có người đại diện ở đây, cậu thật sự muốn lao ra ôm chặt lấy Bùi Thiệu Trạch. Sau bữa tối, Bùi Thiệu Trạch gọi lái xe đưa cả hai về nhà. Nhà Chu Nhan tương đối gần, cô xuống xe trước, Bùi Thiệu Trạch đưa Trình Hạ về căn hộ của nghệ sĩ. Chỉ còn lại hai người ở hàng ghế sau, Trình Hạ không kìm được lao vào vòng tay Bùi Thiệu Trạch. Bùi Thiệu Trạch chủ động ôm cậu cười khẽ, xoa xoa tóc thiếu niên, nói: “Sao nào, muốn cảm ơn anh sao?” Trình Hạ nhỏ giọng: “Lần này em có thể được chọn, là vì anh đã giúp em rất nhiều.” “Nên làm mà.” Bùi Thiệu Trạch ôn nhu nói, “Về tiền cát xê, em có yêu cầu gì không?” Trình Hạ nghĩ nghĩ, nói: “Cát xê của “Gấp giấy” là mấy trăm nghìn NDT, phim này em đóng nam thứ, chắc cũng như vậy là được rồi.” Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Vậy anh làm chủ thay em.” Ngày hôm sau Bùi Thiệu Trạch đi cùng người đại diện Chu Nhan, hẹn nhóm đạo diễn Chu bàn công việc trong nhà hàng. Trong khi chờ đợi đồ ăn, đạo diễn Chu thẳng thắn hỏi: “Bùi tổng, cát xê của Trình Hạ tính như thế nào?” Phó đạo diễn bên cạnh cười tít mắt nói: “Bùi tổng ngài nên biết, việc Thư Việt lui giới đã có ảnh hưởng tiêu cực rất nhiều đến đoàn làm phim, chúng tôi phải công khai thử vai để tìm diễn viên khác, đã tiêu tốn không ít tiền, nguồn vốn thực sự eo hẹp. Trình Hạ là nam hai, trả cậu ấy cát xê 250 nghìn NDT ngài xem đã đủ chưa? Bộ phim này có tổng cộng 12 tập, mỗi tập 20 nghìn NDT, đối với một người mới đã là không tồi rồi.” Chu Nhan không dám phát biểu ý kiến, cô cảm thấy đối với một người mới chưa hề có tác phẩm nào lên sóng, mức cát xê này quả thực có thể chấp nhận được. Bùi Thiệu Trạch không trực tiếp trả lời, mà đổi chủ đề nói: “Thư Việt đột nhiên lui giới, khiến mọi người trở tay không kịp, đây cũng là do Thiên Toàn chúng tôi phối hợp không tốt, Thiên Toàn cũng có trách nhiệm. Nếu nguồn vốn của đoàn làm phim eo hẹp, tôi có thể tăng đầu tư.” Đạo diễn Chu và phó đạo diễn nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc. Bùi Thiệu Trạch tức khắc hỏi: “Ai là nhà sản xuất bộ phim này? Đầu tư bao nhiêu?” Đạo diễn Chu lập tức nói: “Điện ảnh Lâm Hoa đã đầu tư 10 triệu NDT, còn có mấy nhà đầu tư là công ty điện ảnh cỡ nhỏ khác, thêm vào cũng khoảng 5 triệu.” Bùi Thiệu Trạch: “Cũng có thể nói, kinh phí hiện tại của đoàn làm phim là 15 triệu?” Phó đạo diễn vô lực thở dài: “Không nhiều đến vậy, số tiền công khai ban đầu đã chi tiêu một ít, ngoài ra buổi thử vai này cũng đã tiêu tốn rất nhiều.” Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Vậy tôi dùng danh nghĩa của Thiên Toàn đầu tư thêm 10 triệu, như vậy hẳn là đủ rồi phải không?” Mấy người như thể bị một quả trứng màu từ trên trời rơi xuống nện trúng, ánh mắt nhìn Bùi Thiệu Trạch đều thay đổi. Vị sếp này quả thực là thần tài mà! Bùi Thiệu Trạch nói: “Về việc này, tôi sẽ thảo luận với ông chủ của Điện ảnh Lâm Hoa, tới lúc đó họ sẽ cử một bên trung gian tới giám sát, tôi là nhà sản xuất hợp tác sản xuất bộ phim này, mọi người thấy sao?” Một công ty không đủ tiền, tìm một công ty khác cùng đầu tư, có vô số ví dụ về việc đồng sản xuất trong giới giải trí. Điện ảnh Lâm Hoa là một công ty đầu tư nhỏ trong giới, chỉ đầu tư phim chiếu mạng, có thể hợp tác với một công ty lớn như Thiên Toàn, ông chủ của họ không có lý do gì lại từ chối. Vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc của đạo diễn Chu cũng có chút kích động: “Phim có 12 tập, đầu tư 25 triệu, trung bình mỗi tập 2 triệu, tất nhiên quá đủ rồi!” Kinh phí đầu tư 2 triệu cho một bộ phim trinh thám có thể khiến những người trong ngành phải khiếp sợ. Ngay cả khi thực sự mua thi thể từ bệnh viện cũng không tiêu tốn nhiều tiền như vậy! Huống chi còn không cần trả cát xê cao cho diễn viên tuyến đầu! Bùi Thiệu Trạch giải thích: “Kinh phí dồi dào một chút, có thể sử dụng cho âm nhạc và hậu kỳ. Âm nhạc phù hợp có thể ngay lập tức nâng cao không khí cho bộ phim. Chúng ta có thể tìm phòng thu chuyên nghiệp nhất để điều chỉnh toàn bộ quá trình. Trong giai đoạn hậu kỳ và xử lý đạo cụ cũng có thể hoàn thiện hơn. Chẳng hạn thi thể trong bộ phim này, còn có rất nhiều manh mối, nếu được làm tỉ mỉ thì khán giả sẽ xem đến mức không thể ngừng được. Cả người Chu Chính đều hưng phấn, cú sốc gây ra do Thư Việt lui giới trước đây đã biến mất, ông ta thậm chí còn cảm thấy, nếu có thể làm ra một sản phẩm tốt như những gì Bùi tổng nói, bộ phim này của ông ta thậm chí còn có thể tham gia các giải thưởng cuối năm. Phó đạo diễn kích động nói: “Bùi tổng nói đúng, kinh phí tất nhiên càng nhiều càng tốt, ha ha ha!” Ông ta cười không khép miệng lại được, không ngờ chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm lại đột nhiên có thêm 10 triệu trong tay, Bùi tổng quả nhiên là thần tài! Bùi Thiệu Trạch chuyển chủ đề nói: “Đủ kinh phí rồi, cát xê của nghệ nghĩ cũng có thể tăng lên cho hợp lý. Xét cho cùng, quay phim đề tài tội phạm luôn khó hơn loại phim truyền hình đô thị hay phim học đường thông thường, tôi thấy trong kịch bản còn có rất nhiều phân cảnh mưa lớn để tăng cường không khí?” Đạo diễn Chu lập tức nói: “Chuyện này là đương nhiên! Trình Hạ mặc dù là nam hai, nhưng vai diễn cũng vô cùng quan trọng, toàn bộ bộ phim đều xoay quanh vụ thảm sát của gia đình chú của Hứa Tử Dương, cho nên cát xê của cậu ấy sẽ cao ngang với nam chính, chúng tôi cũng sẽ tăng cát xê cho nam chính.” Quản lý tài vụ của phó đạo diễn nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết ổn thỏa: “880 nghìn NDT thì sao? Số đẹp đó!” Chu Nhan ngồi cạnh kinh hồn táng đảm, hành động của Bùi tổng khiến cô cái hiểu cái không, nhưng kết quả cuối cùng là, cát xê của Trình Hạ nhà cô đã tăng từ 250 nghìn lên 880 nghìn! Đây không còn là đãi ngộ của người mới nữa rồi. Trong trường hợp “Gấp giấy” phát sóng mùa hè tới có thể hot, dùng tiền cát xê của “Dấu vết biến mất” làm chuẩn, giá trị của Trình Hạ sau này sẽ tăng gấp nhiều lần, trước tiên chạm tới mức cát xê mấy triệu, thậm chí có thể tăng lên đến chục triệu! Tối đó, lần đầu nhìn thấy bản hợp đồng, Trình Hạ đã phải dụi mắt. 880 nghìn? Cao như vậy?! Cha cậu đã đóng phim cả đời, cát xê cao nhất cho một bộ phim cũng chỉ có 200 nghìn. Cậu mới 19 tuổi, vừa mới debut, thật không thể tin nổi. Trình Hạ đoán chắc chắn Bùi Thiệu Trạch có góp mặt trong việc này, cậu nhanh chóng lấy điện thoại gửi một tin nhắn qua: “Cát xê của em lên đến 880 nghìn là chuyện gì vậy ạ? Em vẫn là một người mới, mức cát xê này có phải cao quá rồi không? [sợ hãi.jpg]” Bùi Thiệu Trạch trả lời: “Danh tiếng của em chưa đạt tới mức cao như vậy. Nhưng diễn xuất của em đã xứng đáng rồi.” Trình Hạ: “…” Bùi Thiệu Trạch: “Hơn nữa, trước khi “Dấu vết biến mất” lên sóng, “Gấp giấy” đã phát sóng, tới lúc đó em sẽ không còn là người mới nữa. Mức cát xê anh đàm phán cho em vẫn nằm trong mức hợp lý, không cần phải ngại, ngày mai đến công ty ký hợp đồng.” Nghe lời giải thích này, trong lòng Trình Hạ cũng thoải mái hơn nhiều, cười cười nhắn lại: “Đây là lần đầu tiên em kiếm được nhiều tiền như vậy, cảm ơn anh Bùi!” Sinh nhật của Bùi Thiệu Trạch là 23 tháng 11, tới lúc đó, “Dấu vết biến mất” chắc chắn đã quay xong, tiền cát xê của cậu chắc cũng nhận đủ rồi. Anh Bùi đã rất dụng tâm chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, chờ tới sinh nhật anh Bùi, cậu cũng nhất định phải dùng số tiền mình kiếm được chuẩn bị một món quà thật hoàn hảo cho anh ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]