Hai mươi năm?
Cũng chỉ còn lại hai mươi năm thôi sao?
Đan Dao không khỏi vì bà thương tâm.
Mặc dù cô và Hoa bà bà mới quen, nhưng Hoa bà bà mang lại cho cô cảm giác thân thiết, cùng người nhà không có gì khác biệt.
Chợt nghe được bà qua hai mươi năm nữa phải vũ hoa quy thiên, cô tự nhiên nảy sinh thương cảm và bất đắc dĩ.
Thời gian hai mươi năm đối với một người bình thường mà nói, có lẽ rất dài.
Nhưng đối với người tu hành thì tùy tiện bế quan một lần đã mấy năm, mấy chục năm, mấy trăm năm thì thực sự quá ngắn.
Cùng lúc đó, Đan Dao nghĩ đến chính mình.
Hoa bà bà vừa chết, cô chính là cốc chủ Bách Hoa cốc.
Không thành tiên giả, cuối cùng khó thoát khỏi sinh lão bệnh tử luân hồi.
Chẳng lẽ trong tương lai không xa của cô, cũng phải giống như Hoa bà bà sao?"
Không!
Đan Dao nắm chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định.
Mình không giống với Hoa bà bà
Mình có hệ thống!
Mình có thể mỗi ngày liên tục đánh dấu không ngừng!
Mình có thể tu luyện《 Minh Ngọc Công 》trường sinh bất lão!
Thọ nguyên hao hết, nuốt hận hóa vũ, tuyệt không phải là số mệnh mình của Đan Dao mình!
Hoa bà bà không phát giác được ánh mắt khác thường của Đan Dao, vỗ vỗ bờ vai của cô.
"Nhân loại không thể chạy thoát khỏi số mệnh sinh lão bệnh tử, nếu cả ngày lo lắng hãi hùng, còn không bằng thong dong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-dau-mot-tram-nam-chiec-ao-lot-cua-nang-ca-uop-muoi-bi-no-tung/2573745/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.