Mấy người đang đi, Khâu Tử Dạ ở đằng sau chót đột nhiên ngừng, đứng đó hét lớn.
“Đừng động đậy!”
Mọi người bản năng dừng bước ngoái đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy mặt Khâu Tử Dạ ướt đẫm mồ hôi.
“Cẩn thận chút, có bom.”
Khâu Tử Lộ phát hiện không đúng, vội nhìn dưới chân Khâu Tử Dạ.
“Dạ, anh…”
“Ừ, các người đi đi, mặc kệ tôi.” Khâu Tử Dạ bình tĩnh nói, không dám di chuyển bước chân một chút nào.
“Không thể nào! Dù phải chết thì em cũng phải chết chung với anh!” Khâu Tử Lộ nói.
“Tiểu Lộ, đừng bướng bỉnh.”
“Dạ, anh nói sao cũng được, hãy để em ở lại đi.”
“Tiểu Lộ, em ngoan chút, thay anh sống sót. Tiểu Lộ, anh yêu em.”
Nghiêm Học vừa nói cái gì nhưng Tả Minh Vũ đi hướng Khâu Tử Lộ, dùng ngón tay viết chữ trên bàn tay cậu. Tay trái anh che mất nên không ai thấy là cái gì. Tả Minh Vũ viết xong mặc kệ mọi người phản đối, kéo ba người chạy nhanh tới trước.
Vừa chạy ra không xa, chỉ nghe sau lưng một tiếng.
*Bùm!!!* nổ tung, mọi người nhanh chóng nằm sấp xuống, mặt đất rung rinh.
Trước khi nổ một giây, tất cả nghe rõ giọng của Khâu Tử Lộ.
“Dạ, không sợ, có em vĩnh viễn cùng anh, em cũng yêu anh.”
Nghiêm Học kiềm chế không được ở trong ngực Tả Minh Vũ khóc lớn. Đào Chân cũng ngồi bệch trên đất rơi nước mắt. Tả Niệm nhìn bạo tạc bốc khói trắng, ngây ngẩn. Tả Minh Vũ nhẹ vỗ lưng Nghiêm Học, ở bên tai cậu khẽ nói cái gì.
Nghiêm Học đột nhiên siết chặt nắm tay.
“Đi! Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cuong-thi-noi-chuyen-yeu-duong/1341197/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.