Chương trước
Chương sau
Nghi kị
Hiện tại Trần Hiểu Nhi,năm nay 24 tuổi có cảm giác được thế giới này đúng là vô thường.Đâu mới là cảnh giới của hòa bình cơ chứ?
Ngày hôm qua sau 1 buổi chiều ăn chơi xả láng hiếm hoi với cô dâu mới,nó lên dây cót tinh thần vô cùng tốt để bắt đầu làm việc.Cô là người công tư phân minh,sẽ cố hết sức để nhận lấy 1 bảng nhận xét tốt để kẹp vào luận văn tốt nghiệp,nhưng sự đời đúng là .. vô thường.Người ta cứ bảo muốn làm 1 nhà lãnh đạo tốt thì trước hết phải là 1 người bao dung,khoan nhượng,biết nhìn nhận điểm mạnh của nhân viên mà có thể phân phối công việc hợp lý,biết tạo ra 1 môi trường tốt thân thiện để giúp cho nhân viên dốc lòng bán mạng vì công ty.Nhưng mà,cái tên lãnh đạo của công ty cô thì đi ngược hoàn toàn với đạo lý kia.Hắn ta rõ ràng là người công tư bất phân.
Khi cô vừa chân trước chân sau tiến vào cửa phòng làm việc,lập tức nhận được 1 ánh mắt lạnh băng của hắn.
“Đúng giờ quá nhỉ?” hắn lạnh lùng nói.
“Sếp tổng quá khen!” cô cố nặn ra nụ cười nịnh nọt.
“Muộn 30 giây!” hắn thản nhiên nhìn đồng hồ nói.
Nhi há hốc mồm.Cái này gọi là trả thù riêng.30 giây mà cũng tính toán,nhỏ nhen,hẹp hòi.Đồ đàn bà.Anh chắc chắn là con bà tám với ông chín rồi.
Cô còn đang đứng chế chân ở tại chỗ thì đã nghe tiếng gõ cửa.Nhi thở ra nhẹ nhõm được cứu rồi.
“Vào đi!” hắn lạnh lùng nói.
Cánh cửa lặng lẽ mở,một đôi giầy cao gót mảnh mai màu đỏ tươi quyến rũ bước vào.Cô thư ký kính cẩn cúi chào và bắt đầu đọc bảng phân công công tác.
“Thưa tổng giám đốc 10h sáng nay có cuộc họp hội đồng,11h có lịch hẹn với giám đốc công ty Y,12h 30 có lời mời dùng cơm của tổng giám đốc bên công ty quảng cáo để bàn lại lịch quay và người đại diện..” cô ta nhẹ nhàng đọc bảng lịch trình như 1 cái máy.
Nhi khẽ thở ra 1 cái,xem ra hôm nay hắn rất bận.Tốt rồi.Đúng là cô ăn ở hiền lành nên được trời thương.Còn đang hý hửng hưởng thụ suy nghĩ ngây thơ của mình thì đã bị 1 cái đánh bật về hiện tại thảm khốc.
“Những tài liệu chiều qua tôi hỏi đã có chưa?” hắn nhướng mày nhìn cô thư ký xinh đẹp trước mặt.
“Đã có rồi ạ!” cô ta trang nhã trả lời.
“Tốt mang vào đi!” hắn lạnh nhạt.
“Vâng thưa giám đốc!” cô khẽ cúi người đi ra ngoài.
Nhi tò mò nhìn theo hướng cửa khi cô ta vừa đi khuất,chỉ tầm 5 giây sau lập tức có 1 người con trai tay bưng 1 sấp giấy có vẻ đã cũ mang vào trong phòng,Nhi còn đang mở trừng mắt nhìn chồng tài liệu,trong lòng đắc ý ko thôi.Thế này anh ta sẽ phải thức nguyên đêm chắc cũng ko xong.Còn đang hý hửng như vậy thì lập tức người con trai đặt phịch đống tài liệu xuống bàn,để cho 1 lớp bụi mù khẽ văng ra trong ko khí.Nhưng sao,vị trí của đống đồ cổ ấy ko phải ở bàn hắn,mà là ở trên bàn cô.Nhi há hốc miệng ngơ ngác.
Tú mỉm cười lạnh nhạt nhìn sắc mặt cô chuyển biến.Chỉ tay vào đống tài liệu trên bàn cô,
“Đây là tài liệu thu chỉ xuất nhập kho của công ty trong vòng 1 năm trở lại đây.Nội cho cô từ giờ cho đến 12h trưa phải sắp xếp phân loại rõ từng phòng ban bộ phận,theo từng quí từng kì.Đóng lại thành tập hồ sơ hẳn hoi để cho vào kho lưu trữ.Nhớ phải tra xét kĩ các số liệu,nếu có chỗ nào ko khớp mà cô bỏ qua thì đừng trách tôi.” Tú nói giọng đầy đe dọa,càng về cuối câu ngữ khí càng nặng nề.
Cô gái thư kí xinh đẹp đôi mắt vẫn cao ngạo như mọi người,đứng hiên ngang giữa phòng liếc nhìn cô đầy khinh thường,khóe miệng khẽ cười đắc ý.Đây gọi là vui khi người gặp họa.Nhi khẽ cắn chặt răng.Hắn rõ ràng biết để làm từng ấy việc trong 1 buổi sáng là ko thể xong.Cái đống này làm 5 ngày có khi còn chả kịp.Đáng giận.Rõ ràng muốn làm khó cô mà.
“Sao vấn đề gì ư?” hắn nhướng mày.
“Dạ,ko có thưa sếp!” cô biết rõ hắn ko phải muốn cô làm cho bằng hết.Đơn giản muốn bầy việc cho cô làm thôi.Làm thì làm.Tới đâu hay tới đó.Còn hơn hàng ngày ngồi ko đọc số liệu kiểm tra cũng ko có việc gì.
“À.Đi pha cho tôi 1 cốc café.” Hắn thản nhiên.
Nhi nắm tay lại càng siết chặt,được rồi.Muốn sai thì sai cho đã đi.Tên chết tiệt.Anh làm lãnh đạo chả mấy bữa công ty sẽ sập.
“Vâng!” Nhi cố gắng kìm chặt lửa giận cố giữ giọng thật bình thản nói.
“Còn nữa,trong phòng nghỉ của tôi hết kem đánh răng,nhớ đi mua.Nước xúc miệng, sữa tắm cũng thế.”
“Vâng!” Nhi cố gắng cắn chặt răng nói.
“Cửa sổ trong phòng hơi bẩn,nhớ lau lại.”
“Sàn nhà có chút bụi nhớ hút bụi đi.”
Nhi chỉ có cắn chặt tay,thấy nắm tay mình càng lúc càng chặt.Tôi ko phải bà quản gian nhà anh.Đáng chết.Còn 1 đống tài liệu cần phân loại nữa.Anh rõ ràng muốn làm cho tôi bị công việc đè chết mà.
“Nhớ rõ chưa?” hắn nhướng mày hỏi cô.
“Rõ thưa sếp!” Nhi cố gắng giữ chặt bình tĩnh trả lời.
“Tốt làm việc đi!” Tú nhướng mày nhìn cô.Anh rõ ràng biết với khối lượng công việc ấy cô còn lâu mới làm cho xong được,nhưng mà chỉ có thế mới làm cho cô biết rõ tốt nhất đừng chọc giận anh.
Nhi lặng lẽ bước đi pha café,nhìn cốc café thơm nghi ngút khói,cô thật sự hối hận.Tại sao hôm nay cô ko mang theo 1 ít thuốc xổ.Nếu ko cô chắc chắn sẽ cho hắn 1 trận biết tay.Càng nghĩ càng bực bội,cô cảm thấy não bộ của mình đang bị hấp cách thủy.Khó chịu sấp chết.Lập tức hướng phòng vệ sinh nữ tức giận đạp cửa xông vào.
“Hoàng Tuấn Tú,đồ chết tiệt.Anh là tên nhỏ mọn,đồ đàn bà.Đã biến thái ngôn ngữ lại còn thích hành hạ người khác.Cái đồ thần kinh phân liệt hết thuốc chữa như anh.Đáng chết.Đáng chết.Đáng chết.” Nhi tức giận kéo sạch cả cuộn giấy vệ sinh,tức giận đạp chân xả nước.Hy vọng cái bồn cầu giống mặt hắn ta,xả trôi hắn về với sông Tô Lịch.
Sau 1 hồi trút giận xong rồi,cô cố gắng điều hòa khí huyết.Làm động tác hít vào thở ra đến trăm lần,rồi mới mạnh dạn đẩy cửa phòng vệ sinh bước ra ngoài.Cố kéo khóe môi lên tươi cười,sải chân bước vào văn phòng tổng giám đốc.
“Mời sếp dùng café!” Nhi nhẹ nhàng đặt cốc xuống.
Hắn ngước mặt lên lập tức khi nghe giọng nói nhẹ nhàng quá sức của cô.Bình thường lúc này chắc chắn cô ta sẽ phải nổi điên,đập bàn đập ghế.Hoặc là cố gắng nhếch mép thái dương lại nổi đầy gân xanh chứ sao lại có nụ cười hiền hòa như vậy.Có âm mưu.
“Cô cho gì vào café?” Tú nghi ngờ nhìn cốc café hỏi.
Nhi hơi ngỡ ngàng mở tròn mắt nhìn hắn.Làm sao hắn biết cô định cho gì vào café?Nhưng đáng tiếc hôm nay ko có gì để cho cả.Đành thất lễ hẹn anh lần sau nhé.
“Ko có gì hết!” Nhi vừa lắc đầu vừa trả lời.
Tú vẫn nghi ngờ nhìn cô dò xét,như thể vô cùng thiếu tin cậy.Nhi đôi mắt mở to thơ ngây.Lần này thật sự là ko có gì,tại cô ko có dụng cụ,lấy gì mà bỏ vào.Cho nên cô ko có gì phải ngại mà tỏ ra vô tội.
“Thật ko bỏ gì?” Tú nheo mắt lại nhìn cô 1 lần nữa nghi hoặc.
Nhi lập tức gật đầu.Cũng muốn cho lắm nhưng chẳng có gì mà cho hết.Có chút tiếc nối nhưng mà cô vốn ko có chủ ý này,biết làm sao được.Đành để anh thất vọng rồi đồ biến thái thích bị ngược đãi.
“Được rồi đi làm đi!” Tú phẩy tay nói với cô,lạnh nhạt cầm cốc café lên miệng,nhấp môi 1 ngụm nhỏ.Vẫn là hương vị mọi khi.Ko sai.Từ từ tận hưởng café hắn đôi khi lại liếc mắt qua phía đối diện,khủng long đang vô cùng chăm chú ngồi trên bàn,gương mặt cúi xuống đọc tài liệu,đôi mắt đen
láy chuyên chú đọc theo từng dòng chữ.Tú khẽ mỉm cười cảm giác tâm tình vô cùng tốt,lại tự nói với bản thân phải tập trung vào tài liệu,khẽ ray thái dương cố gắng tìm lại tinh thần.
Đến 10h hắn rời phòng đi họp,trước khi đi còn ko quên dặn lại cho con khủng long, “Làm việc cho tốt!”
Nhi vẫn ko nói gì vẫn miết mài đèn sách,hắn khẽ thở ra 1 cái rồi quay người bước đi.Sau khoảng 50 phút đồng hồ sau đó,Nhi đã phân loại được tài liệu của 1 tháng đầu năm,cô vươn vai 1 cái,lại đi tìm 1 tập file để bắt đầu kẹp vào.Ngước mắt nhìn lên giá để file sau lưng,các file trống thì toàn để ở tầng trên cùng,với cái chiều cao của cô thì với tới thật đúng là chuyện viễn tưởng của người ngoài hành tinh,Nhi kiễng chân 1 lúc đến đau mỏi,mà vẫn với ko tới ngăn tủ trên cùng.Cô khẽ cắn môi 1 cái,tại sao mà phải để file trống ở trên cao thế ko biết.Nhìn quanh 1 lượt,cô quyết định,kéo chiếc ghế cô vẫn ngồi đứng lên để lấy cặp tài liệu.Nghĩ là hành động,cô mạnh chân dẵm lên chiếc ghế văn phòng có bánh xe trơn trượt,lúc này cô mới cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là công ty lớn,đến cả ghế cho nhân viên cũng thật tốt,bánh xe trơn bóng ko càn tra dầu,làm cô lảo đảo 1 lúc,cố gắng giữ vững trọng tâm theo phương thẳng đứng để giữ ghế đứng yên cô từ từ đứng thẳng người.Gương mặt tươi cười hý hửng mở tủ hồ sơ,cô vui vẻ liếm liếm cánh môi tinh quái tay vừa chạm vào tập hồ sơ đắc thắng thì..
Cạch..
Cửa văn phòng mở toang,Tú bước vào theo sau là thư ký đang vừa đi vừa bàn luận gì đó,Nhi đôi mắt mở trừng hơi quay đầu về đằng sau,lập tức cái tài sản văn phòng vô cùng cao cấp lập tức trượt bánh,cả người cô bị kêu gọi nhiệt liệt trở về với đất mẹ.Nhi nhắm chặt mắt thấy rõ lực lượng hùng hậu của lực hút trái đất đang kéo mình ngã về phía sau.Trong đầu cô lúc này hiện lên hình ảnh,quả táo của Newton có đầu của Newton đỡ,nên mới ko bị dập,còn cô.. hôm nay chắc chắn thê thảm rùi..
“Khủng long!!”
Nhi thoáng nghe 1 tiếng hét chói tai,nhắm chặt mắt lại như người ta chờ đợi cái chết.Nhưng mà,tại sao lại ko thấy đau gì thế nhỉ?Chỉ thấy đột nhiên lưng có cảm giác ấm ấm.Nhi vẫn chưa mở mắt,hơi khẽ ngọ nguậy lưng.Cô mơ hồ cảm giác được quần áo ma sát vào cái gì đó,vừa rắn chắc lại hơi hơi lồi lõm,rất có hình thù nhé.Lại ấm ấm mềm mềm,mịn mịn.Cái gì vậy ta?
“Khủng long em làm cái trò gì thế?” một giọng nói gầm lên bên tai kéo cô lại với thực tế.
Cái ngữ điệu này,cùng cách gọi đó chỉ có thể là 1 người.Nhi nuốt nước bọt cái ực.Lập tức cả người mềm nhũn ra,đầu ko tự giấc ngẹo sang 1 bên,cả cơ thể buông thõng.Tôi ngất xỉu rồi.Tôi ngất xỉu rồi.Cứ vứt tạm tôi đi đâu đó,tôi sẽ tự động tỉnh dậy.
Tú bực bội day day thái dương,nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình,trong lòng vừa tức giận lại vừa nhẹ nhõm thở ra 1 cái.Lúc nãy khi nhìn cô sắp ngã,trái tim anh gần như là vỡ tung,sợ hãi,hoảng loạn.Đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ,thì đã thấy cơ thể lập tức nhào về phía cô ôm gọn lấy cô vào trong lòng.Khủng long nằm gọn trong lòng của anh như 1 con mèo con vừa rồi còn cọ sát,thật là biết khiêu khích người khác.Nhưng cái cảm giác này,đã lâu lắm rồi mới có được.Ôm cô trong lòng,cảm nhận rõ ràng làn da mềm mại của cô dưới lớp quần áo,còn có thể cảm thấy rõ nhiệt độ cơ thể cô phảng phất trong ko khí,khứu giác tràn ngập mùi hương thơm mát như kẹo ngọt của cô.Anh thật sự nhớ rất nhớ cái cảm giác này,6 năm qua lúc nào cũng luôn nhớ,lúc nào cũng luôn tưởng niệm,lúc nào cũng muốn lại 1 lần nữa được như thế này.Cho nên đến lúc này,anh vẫn cứ ngồi nguyên 1 chỗ để mặc cô là con mèo nhỏ trong lòng.
Đôi mắt nâu của hắn ánh lên 1 tia ấm áp,lại có chút tham lam tà niệm,khóe môi ko tự giác hơi cong lên nhìn cô thật gần,thật gần.Cái tư thế thân thiết này giống như hồi họ còn đang yêu nhau,trở lại Việt Nam lại có thể gặp lại cô quả là 1 điều hạnh phúc.Hắn bất giác chìm ngập trong ngây dại,dường như chỉ có hắn với cô.Đột nhiên có tiếng giầy cao gót tiến lại,hắn bất giác bị kéo lại thực tế,ngước mắt nhìn lên cô thư ký đang cúi người mở tròn mắt nhìn 2 người.Hắn có chút giật mình.Miễn cưỡng vô cùng hắn nói.
“Trần Hiểu Nhi,đừng giả bộ ngất!” Hắn lạnh lùng nói,trong lòng có chút tiếc nuối vô cùng.
Sao dạo này hắn ta tinh vậy?Trong đầu cô có chút bất mãn,cô giả vờ mở he hé ánh mắt,liếc nhìn hắn đang nghiêm nghị nhìn cô.Cô khẽ nuốt nước bọt,giả vờ như vừa tỉnh dậy thực sự.
“Sếp tổng,xin lỗi.Tôi ko cố ý!” Cô vội vàng làm như ngơ ngác đứng lên.
Hắn cũng chậm rãi đứng dậy,trên mặt lạnh lùng nhìn cô,đôi lông mày đen nháy cau có như ông già 70 tuổi.
“Làm cái gì mà đứng lên ghế thế?Có biết như thế rất nguy hiểm ko?Nếu thật sự ngã xuống bị thương thì làm thế nào?” giọng nói của Tú đầy giận dữ,lại thừa thãi lo lắng quan tâm.
Cái ngữ điệu chua chát này lập tức bị cô thư ký đứng bên cạnh mở tròn mắt mà nhìn.Cô thấy tổng giám đốc mắng người nhiều rồi,nhưng mắng người kiểu này thì chưa bao giờ.Cứ có cảm giác như người cha thấy con gái bị ngã xót xa mà răn đe vậy,ko..Giống như người chồng mắng vợ thì đúng hơn.Hai người này cuối cùng là quan hệ gì?
“Tại.. tôi cần lấy file trống để đóng lại thành quyển!” Nhi cúi đầu giọng nói càng lúc càng nhỏ.Cái tên T3 này,mắc mớ gì mắng cô thê thảm vậy chứ.Anh lại ko phải bố tôi.Quản gì nhiều thế?
“Ai bảo cô làm việc nguy hiểm ấy?” Tú bực bội tiếp tục nói.Tại sao ko bao giờ biết suy nghĩ cho bản thân thế hả?Em có biết vừa rồi nguy hiểm thể nào?Nếu chẳng may não bộ có vấn đề thì phải làm sao?Khủng long sao 6 năm rồi em hành động vẫn thiếu suy nghĩ như vậy?Ngày xưa thì trèo tường,bây giờ thì bắc ghế lên tủ.Em có phải trẻ con 3 tuổi đâu tại sao hành động tùy hứng như thế?
Nhi hậm
hực cắn môi,đôi mắt đen hơi hơi ngước lên,khóe miệng cong lại,giọng cô nói vô cùng rõ ràng “Còn ko phải sếp phân công cho tôi làm sao?”
Tú cảm giác y chang như nhà mình vừa bị đánh boom.Khủng long,em thích làm cho anh tức chết mới được đúng ko?
“Nhưng tôi ko bảo cô kê ghế để lấy file trắng như thế!” Tú bực bội chống nạnh nói.
“Chứ ko làm sao lấy?Tôi lại ko với tới!” Nhi nhíu mày cự lại.Nếu ko phải tại tên ôn thần như anh đẩy cửa vào,làm tôi ko chú ý quay người lại thì tôi có ngã đâu.Nhi bĩu môi.
“Ko với tới thì đợi tôi về tôi lấy cho cô là được rồi.Tại sao cứ phải tự mình đi làm?” Tú bực bội nói.6 năm trước cũng thế,cái gì cũng tự mình làm,mẹ cô ốm cô phải chạy từ viện đến nhà cũng là 1 mình cô làm,hắn ko hề biết.Thậm trí còn giận dỗi mỗi khi cô ko đi chơi với hắn.Có những lúc hắn nghĩ lại hắn cảm giác rất chua xót,tại sao hắn chẳng giúp được gì cho cô hết.Cái gì cô cũng lẳng lặng.Khi hắn cho cô vay tiền cũng vậy,hắn chỉ đơn giản nghĩ cô cần tiền tiêu,ko hề để ý điều gì khác.Nhưng cô vừa phải chăm mẹ,lại phải chỉ hắn học,đi mua đồ ăn để ở nhà cho hắn,nấu cho hắn bữa ăn mỗi khi hắn đòi hỏi.Thật sự trong suốt 6 năm nay hắn luôn luôn tự trách mình,nếu hắn quan tâm cô hơn,ko ích kỷ chỉ đòi hỏi cô ở bên cạnh giúp hắn chạy lung tung mua quần áo,nấu cơm giặt giũ mà chăm sóc cô nhiều hơn,quan tâm cô nhiều hơn,dịu dàng với cô hơn.Liệu 6 năm trước họ sẽ có kết cục như thế hay ko?Nếu hắn chia sẻ với cô những gánh nặng như cô chia sẻ với hắn,thì cô liệu có khi nào động lòng hay ko?
Nhi hiện tại đang cảm giác miệng mồm há hốc,từ lúc nào mà cái tên T3 thích tiêu tiền,thích hạnh hạ người khác làm thú vui,lười biếng và ích kỷ lại trở thành bồ tát muốn giúp đỡ người khác như vậy?Đây có lẽ là do chất lượng giáo dục.Chắc vậy rồi.Chỉ có thể là do phương thức giáo dục đúng đắn thôi.Nhi mở tròn mắt gật gù thán phục phương thức giáo dục đúng đắn của nước ngoài,hèn gì mọi người đều thi nhau đi du học.Đúng là đáng sợ.
Hiện tại ngoài Nhi ra cũng có 1 người đang mắt tròn mắt dẹt nhìn chăm chú cái khung cảnh trước mặt.Tổng giám đốc mới tới nhận chức,từ ngày vào công ty nổi tiếng là người lạnh băng,thậm trí nhìn thấy gò bồng đảo của cô khuyến mại thêm quần chíp thái độ cũng ko thay đổi mà liếc mắt 1 cái.Cái tuyệt chiêu ngã người đảo điên tâm tình người khác cô cũng đã thử,kết quả là cô bị đau lưng 1 tuần.Tại sao mà người lạnh lùng,chỉ toàn quát tháo như thế đột nhiên lại trở thành tốt bụng quan tâm đến nhân viên bị ngã hay ko,thậm trí còn muốn giúp đỡ lấy tập tài liệu hộ.Trời đất đảo điên rồi.Cô thấy đau đầu.Vô cùng đau đầu.
Tú nhìn gương mặt 2 người con gái mỗi người 1 vẻ trước mặt,cảm giác mình bị hớ,hắn khẽ ho khan 1 tiếng.Thu lại ánh mắt lấp lánh ban nãy,nhìn cô thư ký lạnh lùng nói.
“Sắp đến giờ hẹn giám đốc công ty Y chưa?” hắn hỏi.
“Dạ chắc đang ở dưới lầu đợi sếp ạ!” cô gái lễ phép lập tức thu lại gương mặt kinh ngạc của mình,quay trở lại bộ mặt nhã nhặn thường ngày.
“Được rồi.Đi thôi!” hắn nói,trước khi quay người đi còn nhìn lại phía sau chỉ tay.
“Ko được leo lên lần nữa.Cũng trưa rồi.Đừng làm việc nữa,chuẩn bị đi ăn trưa đi!” hắn dặn dò vài lời rồi cất bước ra ngoài văn phòng.
Nhi đứng như trời chồng cho đến khi cánh cửa đóng lại vẫn ko thể thu lại được ánh mắt ngưỡng mộ điều kì diệu của giáo dục.Phải mất 1 lúc sau,cảm xúc thăng hoa của cô mới kết thúc.Cô lắc lắc đầu ko thể tin được.Mặc dù trước đây hắn đối xử với cô rất tốt,luôn dẫn cô đi ăn ngon,lại hay đi chơi với cô.Nhưng mà,bù lại hắn cũng lấy đâu có ít,mỗi ngày đều ôm eo,dựa cũng dựa thật sát,có đôi khi cô cảm giác rõ ràng cơ thể hắn đầu tròn đuôi dẹt thế nào,thậm trí còn hôn môi nữa.Rõ ràng là có qua có lại.Nhưng lại nói cơ thể,từ lúc nào cái tên phẳng lì ấy trở thành thảo nguyên tươi tốt như vậy?Vừa có gò có đồi lại vô cùng săn chắc nữa.Nghĩ tới đây cô ko khỏi nhớ tới cảm giác lúc nãy,cái cảm giác của 6 năm trước lại trở lại,hắn vẫn dùng loại nước hoa cũ,vẫn cái cảm giác ấm âm mềm mại của hắn,làm cho mỗi khi cô chạm vào lại cảm giác hơi kì quái.Cả người cô cứ tê dại đi,lồng ngực ko tự giác tê ran lâng lâng khó tả.Cô nghĩ chắc tại cô chưa bao giờ đụng vào người khác phái,có cái cảm giác giật mình tim đập chắc chắn là phản ứng tự nhiên thôi.Nhưng bao năm nay giờ cảm giác ấy lại quay lại.Hắn vẫn như vậy,nhưng sao cô cảm giác có chút khác biệt,có lẽ tại cơ thể hắn thay đổi,nhưng cảm giác cũ thì vẫn như thế,mùi vị của hắn vẫn cứ như vậy.Thân thiết lạ kì.
Nhi lắc mạnh cái đầu đang làm thơ vọng cổ của cô 1 cái.Suy nghĩ lung tung gì đây?Lại ko phải đang thi văn phát biểu cảm tưởng.Làm nốt công việc đã.Cô nhặt lên tập file nãy bị rơi lăn lóc trên sàn,bắt đầu lấy tập tài liệu soạn ra đóng ghim để kẹp vào trong tập hồ sơ theo thứ tự.
Thoáng 1 cái mà đã đến hơn 12h,Nhi vươn vai mệt mỏi,đầu cô khẽ nghiêng sang 2 bên cho đỡ mỏi cổ.Cô chậm rãi đứng dậy trong căn phòng yên ắng nhìn xung quanh,hiện tại chỉ còn nghe tiếng đồng hồ tích tắc từng giây 1,cái bụng của cô cũng theo đó mà hoạt động nhiệt tình.Cô xoa xoa bụng,lại lập tức lôi điện thoại ra nhắn 1 cái tin.
“Ăn cơm chưa?”
Chỉ 1 lát sau đã nhận được tin nhắn từ Nam nhút nhát “Chưa!Cùng ăn đi!”
Nhi vui vẻ thu dọn lại bàn làm việc,đôi chân ko tự chủ vui vẻ bước ra ngoài.Hai người bọn họ đã trở thành một đôi bạn thân cùng tiến mới của công ty.Nhi thật cảm giác thoải mái,dù sao thì con gái trong công ty ko thích cô,ai bảo cô 1 lúc được điều động vị trí quá bất hợp lý đi,nên cuối cùng lại nhờ T3 cô bị cô lập.Trong lòng giận vô cùng giận,nhưng biết làm thế nào.Cô chỉ là nhân viên hắn hiện là ông chủ,ông chủ bảo lên chức,có thể ko lên sao?
“Hôm nay thế nào?” Nam vừa xúc cơm vừa nhìn cô hỏi.
“Một đống công việc linh tinh.” Nhi chán nản trả lời,cũng xúc 1 thìa cơm ăn đầy miệng. “Cậu hôm nay làm việc thế nào?”
“Cũng quen dần với công việc rồi!” Nam mỉm cười sáng lạn nói.
“Như cậu làm đúng chuyên môn thật thích!” Nhi nhìn mà cảm giác ghét tị.Vì sao 1 người học marketing như cô lại phải đi làm thư ký cho hắn chứ.Mà làm thư ký đã tốt,suốt ngày chỉ chạy việc linh tinh,thậm trí kem đánh răng của hắn hết cũng bắt cô đi mua.
“Sao thế?Vị trí của cậu rất tốt mà!” Nam vui vẻ nói,khóe miệng đang cười đột nhiên im bặt.
Nhi lập tức nhìn theo hướng cậu chàng vừa nhìn,đập vào mắt cô là 1 cô gái mái tóc dài để xõa đến ngang vai,phía sau cặp 1 chiếc cặp con bướm bằng đá lấp lánh trông vô cùng nữ tính.
“Á ah!” Nhi nhướng một bên mắt gian xảo nhìn Nam tươi cười.
“Chuyện gì?” Nam cúi gằm mặt vừa gặm chiếc thìa,gương mặt thoáng chốc đỏ bừng.
“Cậu em,khai thật đi.Ai đó?” Nhi vừa chỉ chỉ tay về phía cô gái vừa lên mặt đàn chị hỏi.
“Đừng chỉ mà.Người ta biết bây giờ!” Nam cuống quit túm lấy tay cô giữ rịt lấy để cô ko tiếp tục chỉ trỏ lung tung.
“À há.Cậu ko nói thì tôi ra hỏi cô ấy vậy!” Nhi thản nhiên nhìn Nam,gương mặt vô cùng đắc ý giả vờ đứng dậy.
Nam lập tức đứng dậy theo,tay túm chặt 2 vai của Nhi,kéo lại xuống ghế. “Đừng!Tôi nói!Tôi nói!” cậu ta vội vàng.
“Ngoan ngoãn từ đầu có phải đỡ mất công tôi đứng dậy ko!” Nhi tươi cười xoa đầu cậu ta.
“Thưa tổng giám đốc đây là hợp đồng xin đọc qua trước.” Cô thư ký nhẹ nhàng đưa cho hắn 1 bản hợp đồng đã thảo sẵn.
Tú đôi mắt lạnh lùng như tảng băng vẫn đứng yên như pho tượng,tầm mắt hướng thẳng vào dãy bàn ăn cho đến khi cửa thang máy đóng lại.Khủng long,em thật là giỏi.6 năm ko gặp,em lại dễ dàng như thế tìm được người con trai khác.Em giỏi lắm,rất giỏi.6 năm trước 1 người,giờ lại 1 người khác.Tốt.Rất tốt.
Gương mặt hắn càng lúc càng trầm ngâm đi xuống.Từ nãy đến giờ hắn đứng trong thang máy dừng ở phòng ăn vừa kịp thấy 1 màn nắm tay còn chưa đủ,khi cô đứng lên cái tên con trai kia còn nắm vai cô kéo xuống,ấy thế mà cô lại vô cùng vui vẻ cười tươi như hoa xoa đầu hắn.Tốt.Rất tốt.Khủng long,có phải anh quá chiều chuộng nên em đang ngồi lên đầu anh phải ko?Đừng nghĩ em muốn làm gì thì làm.Muốn hạnh phúc với cái tên ẻo lả ấy hả,chờ vạn kiếp nữa đi.
“Thì ra là người cậu thầm thích 3 năm nay.Cũng có mắt nhìn người ghê ta!” Nhi vừa cười gian xảo vừa nhìn cậu con trai trước mặt.
“Nói nhỏ thôi.Xin cô đấy!” Nam rún vui vội che miệng Nhi lại.
“Vì cô ấy mà xin việc ở đây?” Nhi nhíu mày hỏi.
Nam chỉ khẽ gật đầu,gương mặt đỏ bừng nóng hầm hập.Nhi che miệng cười nhìn cậu con trai nhút nhát,đúng là nhát thật.
“Cười gì?” Nam nhìn lên cô gái trước mặt đôi mắt hơi cự nự.
“Cậu thật là dễ thương!” Nhi phá lên cười.Con trai mà yêu ko dám nói,lại đơn phương trong 3 năm chắc chắn là động vật đã tuyệt chủng chỉ còn 1 cá thể này thôi.Có lẽ nên đem vào sách đỏ mới phải.Trên đời này con trai chung tình chờ đợi chắc chỉ có cậu ta.Nhi cứ nghĩ rằng các chàng chung thủy,nhút nhát chỉ dám đứng từ xa mà nhìn người mình yêu chắc chắn chỉ có trong cổ tích ngày xửa ngày xưa.Tình yêu bây giờ y như người ta đi mua hàng giảm giá,ko nhanh sẽ hết,ko giành giật thì đảm bảo ko còn hàng.Hàng tốt,giá rẻ số lượng chỉ có hạn,nếu chỉ ngồi 1 chỗ đảm bảo bạn sẽ về tay ko.Cũng giống như cái tên biến thái T3,hắn cùng mấy anh chàng bạn hắn cứ vài tuần lại có 1 tình yêu mới.Con trai là vậy hay thay đổi có mới nới cũ,có mục tiêu thì phải tấn công.Bây giờ nhìn Nam quả thật cô như người bước vào chuyện cổ tích.Có nói cho trẻ con mẫu giáo chắc bọn nó cũng bảo chị nói điêu.
“Tôi ko phải trẻ con đâu nhé!” Nam bực bội gắt.Dù sao cậu chưa được gọi là đàn ông trưởng thành cũng là con trai chứ ko phải thanh niên mới lớn.Bị khen dễ thương thật đụng chạm tự ái.
“Được rồi.Ko nói cậu thế nữa.Vậy cậu định bày tỏ thế nào?” Nhi tươi cười xua tay nói,vừa xúc 1 thìa cơm đưa lên miệng.
“Tôi.. tôi định viết thư!” Nam bối rối nói giọng càng ngày càng nhỏ.
Khụ.. khụ..
“Cô ko sao chứ?” Nam vội vàng đưa Nhi cốc nước,tay vỗ vỗ lưng cho cô.
Nhi nhíu mày vừa ho sặc sụa,cảm giác xoang mũi rát lại vướng víu như có hạt cơm ko an phận mà tham quan hệ hô hấp của cô.Đỡ cốc nước của Nam,cô liền uống 1 hơi.Sau khi cảm giác đỡ hơn cô nhíu mày ngẩng lên nhìn cậu con trai trước mặt vô cùng thán phục.Có phải cậu ta thật sự giống mấy cái chuyện xuyên ko,đáng lý người ta xuyên ko về lịch sử,cậu ta thì từ lịch sử đến tương lai ko?Vào cái thời đại ngoài học sinh cấp 1 luyện chữ phải viết bút mực,mua giấy viết thư còn khó hơn tìm quán café wifi thế này mà có người lại viết thư tình?Ôi mẹ ơi.Ko phải con thực sự được thấy động vật tuyệt chủng của quốc gia rồi chứ?
“Ý cậu là thư tình?” Nhi ko tin tưởng hỏi lại.
“Ừ!” Nam trả lời ngơ ngác nhìn cô.
“Cái thứ viết ở trên giấy bằng bút bi hoặc bút máy,để bày tỏ tình cảm ấy hả?” Cô vẫn ko tin được hỏi rõ lại.
“Cô đang muốn trêu tôi phải ko?” Nam bắt đầu bực bội hờn dỗi quay mặt đi.Nhi đột nhiên cảm giác y như mình vừa cầm súng săn bắn chết 1 con sếu đầu đỏ.Cô khẽ nuốt nước bọt.Lại nghe Nam nhỏ nhẹ nói chuyện với giọng mơ hồ gần như chìm nghỉm vào tiếng ồn của căng tin.
“Tôi biết,mình rất vô dụng.Thời đại này tỏ tình cũng dùng cách chẳng ai dùng nữa.Nhưng tôi ko biết phải làm sao!” Nam cúi gằm mặt,ko phải anh ko muốn tự tin 1 chút,ko phải ko muốn trực tiếp làm cho người ta thấy mình là chỗ dựa của người ta cả đời,nhưng mà.. anh lại ko dám nói.
Nhi nhìn gương mặt con hạc đang khóc cô vội vàng xua xua tay,đầu lẩm bẩm.Ko phải chọc người ta khóc rồi chứ?
“Ko phải cậu vô dụng.Cậu rất rất tốt.Mọi người nhờ vả cậu chưa bao giờ từ chối.Cậu là người đàn ông tốt.” Nhi vội vàng tìm cách tâng bốc để an ủi.
Quả nhiên là có hiệu quả,Nam vội vàng ngước mắt lên nhìn cô chằm chằm.
“Thật ko?”
“Dĩ nhiên.Ko tin cậu có thể hỏi những người ở phòng cậu.” Nhi cười nói,nhưng những kể ấy lại vô cùng xấu tính thấy người ta tốt thì lợi dụng.Chỉ có cậu ngốc mới giúp bọn họ thôi.Nghĩ rồi cô lại ko dám nói ra.
“Được rồi.Tôi làm quân sư cho cậu!” Nhi vỗ ngực tự hào ra tay nghĩa hiệp.
“Thật?” Nam đôi mắt sáng bừng như người tìm được mạch dầu hỏa nhìn cô vô cùng chờ mong.
“Tất nhiên rồi.Tôi chưa bao giờ nói mà ko làm!” Nhi tự đắc nói.
“Cám ơn!” Nam ngại ngùng nói với Nhi.
“Được rồi.Mau ăn cơm đi.” Nhi tươi cười nói,trong đầu thì đang suy nghĩ trăm mưu ngàn kế để giúp cậu ta thực hiện nguyện vọng,đôi mắt đen của cô sáng lấp lánh trộm nhìn cô gái với mái tóc dài thướt tha,bàn tay ko tự giác mân mê đôi môi hồng,chiếc răng khểnh hơi lộ ra ngoài.
Sau khi dùng xong cơm trưa,Nhi chào tạm biệt Nam vội vội vàng vàng chạy ra khỏi công ty đến tiệm tạp hóa ở gần đó.Kem đánh răng,sữa tắm,nước xúc miệng.Phải tìm đúng loại cái tên hâm ấy hay dùng,Nhi ngán ngẩm đi trong siêu thị nhìn cái siêu thị vắng vẻ,trong lòng đột nhiên lại nhớ lại trước đây,cứ thi thoảng bị hắn kéo đi mua đồ.Cái tên ấy quả thật thích tiêu tiền.Lần nào vào cũng ném lung tung vào trong xe đẩy,dù có cần hay ko.Hắn cứ như vận động viên bóng rổ ghi càng nhiều bàn càng tốt hay sao ấy.Có những lúc đồ mua về hắn ko ăn để mốc meo trong nhà,cô mắng hắn ko biết bao nhiêu lần,nhưng lần sau đi mua hắn lại tiếp tục như vậy.Thật là con nhà giàu thừa tiền.Thà hắn cho cô còn hơn.Lại nói đến tiền.Nhi đột nhiên nhớ ra cái gì đó.Cô đúng là đãng trí,vốn định làm từ sáng,nhưng vừa mở cửa bước vào đã bị hắn dội gáo nước lạnh,làm cho đầu óc cô ngoài tức giận ra ko nghĩ được gì khác.Vội vàng nhặt đúng đồ mình cần,cô chạy ra quầy tính tiền.Lại như nhớ ra gì đó cô chạy nhanh vào lại dãy hàng rồi rất nhanh chạy ra.
Khi cô tay xách nách mang về phòng làm việc,đi qua dãy hành lang ko khỏi bị các chị thư ký xinh xắn chú ý,cô vội vàng lễ độ cười nhưng đổi lại là những cái mặt lạnh băng cao ngạo,liếc mắt cũng ko thèm liếc 1 cái.Cô cứng rắn đứng thẳng người bước vào trong phòng,trong lòng ko khỏi ức chế.Cô từ xưa tới nay có rất nhiều bạn tốt,vậy mà vào công ty này con gái ở đây ai cũng coi cô là kẻ thù.Cô đâu phải tội phạm truy nã,ko phải sát nhân,vì cái gì ghét cô như vậy?Xinh đẹp mà xấu tính.
Nghĩ rồi cô bực bội dẫm chân đi vào phía phòng nghỉ của hắn.Lần này là lần thứ 2 cô vào đây,thế mới bảo có tiền thật tốt.Ngoài phòng làm việc rộng thênh thang của tổng giám đốc,hắn còn có riêng 1 căn phòng nghỉ rộng lớn,trong có 1 chiếc giường lớn,một tủ quần áo,thêm 1 bộ ghế sofa để nghỉ ngơi,bên cạnh phòng ngủ còn có 1 phòng tắm nhỏ đầy đủ tiện nghi.Có thể phục vụ hắn bất cứ lúc nào hắn ko muốn về nhà.Hôm đầu tiên Nhi đặt ra câu hỏi hắn ở lại công ty luôn sao?
Kết quả được trả lại bằng cái nụ cười vô cùng đểu của hắn. “Tôi ko quen ở phòng chật thế.Chỉ khi nào việc quá bận để nghỉ tạm thôi!”
Hứ.Đồ nhà giàu huênh hoang.Tôi biết anh thừa tiền,cũng biết nhà anh có biệt thự,cũng biết 20 tuổi anh đã có ô tô riêng,ko cần phải khoe mẽ với tôi.Nhi lại bĩu môi 1 lần nữa,tiến vào phòng.Cô đặt kem đánh răng,sữa tắm,dầu gội đầu,cùng với nước xúc miệng vào thay thế những thứ cũ.Nhìn mấy thứ đều còn gần như nguyên xi cô khẽ chau mày.Rõ ràng còn rất nhiều,chẳng qua ko phải loại hắn hay dùng,có thế mà cũng bắt tôi đi mua.Cô bực bội.Lại tiến đến chỗ để khăn mặt.Rút xuống chiếc khăn mặt trắng đang treo trên giá,thay vào đó bằng 1 chiếc khăn mềm mại đỏ huyết sang trọng,đặt bên cạnh là 1 chiếc khăn tắm màu xanh đen mạnh mẽ.Xong đâu đấy cô gói lại những đồ cũ vào 1 gói,mang ra tủ áo trong phòng ngoài cất.Lại nhìn tủ quần áo lộn xộn,Nhi thở dài.Lại sắn tay áo lên bắt đầu xếp lại tủ quần áo cho hắn.Hắn ta là 1 kẻ đàn bà,thích chăm chút ăn mặc,quần áo bao giờ cũng phải xếp theo màu sắc,mặc dù bản thân hắn thì chỉ có mặc xong là vứt,nhưng lại luôn bắt người khác xếp vào cho hắn.Đúng là cá tính quá xấu.
Sau khi xếp xong đống đồ,cô vừa đóng tủ lại thì nghe tiếng mở cửa ở đằng sau.Nhi quay người lại nhìn,lập tức cảm giác y như vừa bị dội nước.Đứng ở cửa,lạnh băng,cao ngạo,là 1 cô gái vô cùng xinh đẹp với cái nhìn vô cùng khinh thường.
Nhi lập tức quay người lại,thân hình ngoan ngoãn cúi đầu,gương mặt lập tức tươi cười đón khách.
“Em chào chị,thư ký!” cô ngoan đạo lễ phép.
“Ưm!” cô gái lạnh băng thờ ơ trả lời,đôi giầy cao gót trang nhã từ từ từng bước tiến vào phòng.Cô ta chậm rãi ngồi xuống ghế sofa lại đảo đôi mắt sắc bén nhìn cô.
“Đang làm gì?” cô ta lạnh lùng hỏi.
“Em đang xếp lại đồ đạc theo căn dặn của sếp!” Nhi gương mặt ngoan ngoãn trả lời.
“Được rồi.Lại gần đây!” cô ta hoàn toàn ko để ý tới câu trả lời của cô,phẩy phẩy tay nói cô lại gần.Nhi hơi chau mày nhìn cô gái cao ngạo đang ngồi trên ghế vắt chéo chân đầy khiêu khích khẽ nuốt nước bọt.Em ko sợ đánh nhau đâu,nhưng chị mà lấy giầy cao gót nện thì em có tài thánh cũng bị thương.
“Làm gì?Mau lại đây!Tôi lại ko phải hổ cô sợ cái gì!” cô ta lại nói giọng điệu càng lúc càng cao.
Nhi nuốt nước bọt,trong đầu thầm nguyền rủa.Chị ko phải hổ mà là cọp cái,mẫu dạ xoa.Em ko sợ mới là lạ.Nghĩ thế nhưng chân cô vẫn vững vàng bước về phía trước.Dừng lại trước đôi giầy bóng loáng của chị thư ký xinh đẹp,Nhi thấy dạ dày mình đang co thắt.
“Cô với sếp tổng quan hệ thế nào?” cô ta lạnh lùng nói.
“Dạ?” Nhi mở tròn mắt nhìn cô gái trước mặt.
“Được rồi.Ko cần phải nói!” cô gái lạnh băng,đôi mắt đẹp đẽ với hàng lông mi dày cong vút lên tới tận mây xanh giương lên nhìn cô.
Nhi lại nuốt nước bọt.Em vốn ko định nói gì hết.
“Nhưng dù có quan hệ gì đi nữa,thì tôi mong cô hiểu cho rõ.Tôi mới là thư ký của sếp.Đừng có mơ tưởng có thể 1 tay câu cá vàng.Tôi đã theo sếp hơn 1 tháng từ lúc sếp trở về,cô muốn chen chân vào cũng đừng có mơ.” Cô ta quắc mắt nhìn Nhi tuyên thệ.
Nhi tiếp tục há hốc miệng nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.
“Cô ko cần nhiều lời.Đừng tự cho mình là giỏi.Cô tưởng sếp cất nhắc cô là cô có thể 1 bước biến thành phượng hoàng ngay à?Nhìn lại cho kĩ bản thân mình đi.Trông cô có chỗ nào hấp dẫn người khác chứ.Đúng là ko biết tự lượng sức mình.” Cô gái lại tiếp tục nói.
Em đâu có nói gì đâu.Nhi ngơ ngác mở to mắt.
“Sao?Oan ức lắm à?Có tôi ở đây thì cô đừng mong cướp được sếp.” nói rồi cô ta ko để cho Nhi kịp há hốc miệng lần thứ 3,lập tức đứng dậy khỏi ghế,bước những bước đầy tự tin của người chiến thắng rời khỏi phòng.Trước khi bước qua cửa còn quay người lại ra lệnh.
“Mau quét dọn cho sạch.30 phút nữa sếp về rồi!” nói rồi vẫn ko đợi người ta nói
lại câu nào cô ta lập tức đóng cửa.
Nhi ngơ ngẩn đứng chôn chân tại chỗ.Đầu hơi nghiêng sang 1 bên,đôi mắt đen vòng 1 vòng suy nghĩ,nhưng nghĩ mãi ko ra.Cô gái vừa rồi đến tuyên chiến sao?Cô với T3 vốn đâu có gì.Cũng đâu có ai định dành với cô ta.Bà chị à,từ đầu đến cuối em có nói được câu nào đâu. Bà chị cứ thao thao bất tuyệt,em lại ko phải định dành ông sếp quí giá của bà chị.Bà chị muốn ăn thịt rùa vàng thì cứ tự nhiên dùng bữa.Em ko hợp với đồ bổ như thế đâu.Nhi khẽ lắc lắc đầu.Sao lại có người thích độc thoại thế nhỉ?
Nhi thở ra 1 tiếng chán nản.Chị ấy thật sự chỉ có thể làm thư ký,chứ ko thể làm lãnh đạo.Lắc đầu rồi cô bắt đầu lấy đồ nghề ra để hút bụi và lau kính.Lau xong cô nhanh chóng cất đồ đặc về chỗ cũ,nhanh chân quay lại bàn làm việc tiếp tục công việc.Chỉ sau có 10 phút cánh cửa phòng bật mở.Tú sải chân bước vào phòng,đôi mắt nâu lướt qua cô gái đang nói chuyện điện thoại,cặp lông mày hơi trùng xuống giận dữ.Ngồi vào chiếc bàn lớn đối diện,hắn chăm chú hướng ánh mắt về phía cô,gương mặt tươi cười của cô lúc này,với gương mặt tươi cười của cô trưa nay ở căng tin,tất cả đều lướt qua trong đầu hắn.Gương mặt hắn trầm lại càng trầm,lạnh lại thêm lạnh,trong lòng hắn nổi lên 1 ngọn lửa mãnh liệt cháy,thúc giục như tra tấn tâm can hắn.Hắn lại như nhìn thấy buổi tối mùa hè năm nào,cô trở về vào lúc 5h hơn sáng,nằm vắt vẻo trên lưng 1 gã con trai lạ mặt,mà sau đó cô còn vui vẻ ôm hắn.Hắn nhắm đôi mắt lại,ko muốn nghĩ sâu hơn nữa.
“Sếp tổng!”
Một giọng nói trong veo quen thuộc mà trong giấc mơ 6 năm qua hắn vẫn nghe thấy,hắn mở đôi mắt,phân vân mình đang tỉnh hay mê.Nhi đứng trước mặt hắn,đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng cương trực,đôi má hồng đào thanh xuân,khóe môi xinh xắn đỏ thắm tươi tắn,tóc mái mềm mại rủ xuống mặt,tóc mai ôm lấy gương mặt trắng trẻo,cô buộc cao đuôi tóc bằng 1 chiếc chun đen tuyền lấp lánh như đôi mắt của cô.Hắn mở to thật to mắt,nhìn người con gái đứng trước mặt hắn,cô vẫn như trước hay là cô đã thay đổi?Nhìn gương mặt cô vẫn y như cô học sinh cấp 3 của 6 năm trước,nhưng lại có thêm điều gì đó mà hắn ko rõ.Là gì?
“Tổng giám đốc.Cái này..” Nhi ngại ngùng đặt 1 tờ giấy bìa cứng lên mặt bàn.
Tú nhíu mày nhìn xuống là 1 quyển sổ tiết kiệm,anh ngước lên nhìn cô trong lòng nghe rõ bất an từng đợt từng đợt đập vào vách tim của anh.
“Đây là số tiền mà trước đây tôi nợ anh.Thật ngại quá bây giờ mới trả lại anh.” Nhi nhỏ nhẹ nói.6 năm qua đến bây giờ cũng đã trả được rồi.
Tú cảm giác đầu lưỡi thật chát,anh nở 1 nụ cười nửa miệng nhạo báng chính mình,bàn tay cầm lên quyển sổ tiết kiệm mở ra nhìn số tiền bên trong là 70 triệu.Hắn ngước lên nhìn cô,nói với giọng mỉa mai.
“Lần này là ai cho cô mượn tiền?” là cái tên lúc trưa ở căng tin?
Nhi lập tức lắc đầu. “Tiền này là tiền tiết kiệm của tôi trong suốt 6 năm qua.Ko phải tiền của ai cả!”.Cái hôm cô trả tiền hắn,bị hắn nói cho 1 bài về mượn tiền cô cũng cảm thấy đúng.Có lẽ cô làm thế thật có lỗi với Huy.Cho nên ngay ngày hôm sau cô đã mang tiền trả lại cho Huy.Còn số tiền này là tiền trong 6 năm cô vừa đi học vừa đi làm thêm,tiết kiệm được.Định rằng có dịp nhờ Vũ đưa cho hắn.Giờ đưa được rồi,cũng tốt.Cô ko phải là người ăn cháo đá bát,mượn dĩ nhiên cô sẽ trả.
Tú lại cảm giác tim mình thắt lại,ánh mắt rất rất nhanh chạy từ đầu đến chân của cô.Nhìn người con gái gầy yếu trước mặt hắn,hắn có chút đau lòng,cô mỏng manh như vậy,chỉ 1 cái kéo tay cô đã nằm gọn trong lòng hắn,mà 6 năm nay vừa phải học,lại phải làm để kiếm từng này tiền.
“Tại sao là 70 triệu?” hắn nhướng mày nhìn con số trong sổ tiết kiệm.Ko phải là chỉ có 50 triệu thôi sao.
“Thật ra tôi muốn gửi lại anh nhiều hơn,xem như tiền lãi.Nhưng hiện tại mỗi tháng tiền lương của tôi tích lại chỉ có vật.” Nhi ngại ngùng xoa đầu cười.Nghĩ lại thì trả lãi trong 6 năm như vậy cũng gần 50% cho 6 năm rồi,vậy thì 1 năm lãi xuất là hơn 6% 1 năm.Lại chia cho 12 tháng là khoảng 0,5% 1 tháng.Vậy cũng như lãi xuất ngân hàng rồi.Hắn cũng đâu có thiệt.
Tú chua xót cười.Lại còn trả tiền lãi cho anh?Hay thật,khủng long,em nghĩ anh là loại người tính toán sòng phẳng vậy sao?Anh đối với em chi ly đến thế à?Được.Em muốn lãi phải ko.Để anh nói cho em biết.
Tú ném mạnh quyển sổ xuống bàn.
“Cô định nói với tôi cô vay tiền tôi trong từng ấy thời gian mà chỉ trả có từng này lãi?” Hắn nhíu mày.
“Hả?” Nhi nhíu mày ko hiểu.
“Ko đủ!” hắn lạnh băng nói.
“Vậy anh cần bao nhiêu?” Nhi hỏi lại.
“100 triệu!” hắn lạnh băng trả lời.
Nhi há hốc miệng.Này anh là cho vay nặng lãi đấy à?1 gấp đôi.Thật quá đáng.
“Sao?Ko phải cô bảo thấy áy náy sao?Chẳng nhẽ chỉ nói xuông!” Tú lạnh lùng nhìn cô,một tay chống cằm.
Nhi cắn chặt răng,rất rất muốn lập tức lật đổ cái bàn làm việc chiếc mặt,lập tức xông vào đạp đổ ghế của gã đang ngồi kia.Anh muốn thì đi cướp nhà băng đi.Nhưng nghĩ lại,cái buổi sáng mồng 2 tết ấy vẫn như in trong đầu cô,vào lúc ấy chỉ có hắn mở cửa cho cô bước vào.Nhi hít vào 1 hơi thật sâu.
“Tôi biết rồi,thưa sếp.Cho tôi 1 tuần.Tôi sẽ cố gắng thu xếp!” Nhi kiên định nói.
“1 tuần?Đến lúc ấy thì ko thể có giá đó nữa.” hắn lạnh lùng trả lời.
Nhi cắn chặt răng,bàn tay siết chặt lại,cố gắng bình tĩnh mà nhả ra vài chữ “Vậy anh muốn thế nào đây?”
“Nội trong ngày mai,tôi phải thấy 100 triệu trên bàn!” hắn thản nhiên.
“Làm sao chỉ trong 1 ngày tôi có thể tìm ra 30 triệu?” Nhi bực bội nhìn hắn kháng nghị.
“Ko phải cô rất giỏi kiếm tiền sao?” Tú 1 bàn tay chống cằm,tay còn lại đặt trên thành ghế nắm chặt.
“Ý anh là gì?” Nhi bỗng linh cảm gì đó,cô hơi lùi người lại về phía sau,đôi mắt đen láy nghi hoặc nhìn cái gã ở trước mặt.
“Cô quen biết rất rộng mà.Ko phải chỉ cần cô bán thân là có thể có ngay 50 triệu sao?” hắn mỉm cười nói giọng vô cùng mỉa mai.Nhưng lại đầy hờn giận.
Nhi cảm giác như trái tim mình bừng bừng phát hỏa,lồng ngực của cô như cửa vào địa ngục đang bị khóa bởi tia sét của thần zeus,các âm binh ma quỉ đang kêu gào muốn được thả ra.Nhi siết chặt bàn tay càng ngày càng chặt,cô cắn chặt môi dưới của mình,đôi mắt đen tràn ngập ánh sáng của lửa địa ngục.
“Sao thế?Ko có gì để nói phải ko?” hắn tiếp tục lạnh lùng nói. “Hay trong đầu cô đang suy nghĩ tìm ai để bán thân?”
“Hoàng Tuấn Tú,anh đừng quá đáng!” Nhi bực bội hét lên.
“Tôi quá đáng?Hay vì tôi nói trúng tim đen của cô.Cô rất giỏi dụ dỗ người khác để mượn tiền mà.Cô cũng rất giỏi bẫy người khác mà.Giờ lại ko dám nhận!”
“Hoàng Tuấn Tú,anh ngậm miệng lại cho tôi!” Nhi cảm giác có ngọn lửa rất lớn đang ngùn ngụt bốc lên trên từng tế bào của cô,bàn tay cô nắm chặt thật chặt,đôi vai gầy của cô run rẩy từng cơn bực tức.Có thể cô là đứa bị giáo viên chú ý vì những trò đùa nghịch thái quá,có thể cô luôn đi học muộn phải trèo tường trốn vào lớp,có thể cô hay bị kỉ luật,nhưng cô ko bao giờ lấy thân mình cho bọn con trai để kiếm tiền.Được rồi.Có 1 lần,nhưng là đóng giả làm bạn gái hắn,còn lại tuyệt ko có lần sau.Hơn nữa trong suốt 100 ngày ấy,cô với hắn đâu có làm mấy chuyện ABC XYZ.. đâu có gọi là bán thân.Cái tên động vật đơn bào ăn nói hàm hồ,bới mèo ra bọ.Sao có thể chụp cho cô cái mũ “tiện nhân” như thế chứ?
“Hay là thế này đi,tôi mở ra cho cô 1 đường sống.Muốn bán thân tôi cũng có thể mua.Ra giá đi!” hắn thản nhiên nói,lôi từ trong ngăn bàn ra 1 tập chi phiếu khống.
Nhi đôi mắt mở to nhìn hắn, “Hoàng Tuấn Tú!!” cô gằn từng tiếng gọi tên hắn nghiến răng.
“Sao hả?Đằng nào cũng là bán thân,bán cho ai với cô cũng đâu quan trọng.Vậy xem như tôi lại làm phước,nói giá đi.Cô muốn bao nhiêu?Bao nhiêu tôi cũng có thể mua.50 triệu?100 triệu?” hắn thản nhiên cầm lấy chiếc bút mỉa mai nhìn gương mặt vô cùng tức giận của cô.
Nhi bàn tay nắm chặt thật chặt,có nói với con trâu thì nó cũng ko hiểu,cô mất công tức giận làm gì.
“Tôi ko bán!” Nhi nói rõ từng chữ.
“Sao?Chế ít chứ gì?Hay có đứa khác chấp nhận mua giá cao hơn?” hắn cảm giác càng lúc tim hắn càng khó chịu,lồng ngực y như mặt băng đang rạn từng vết từng vết.
“Đúng thế.Dù tôi có bán thân cũng ko bao giờ bán cho anh!” nói rồi cô tức tối quay người bước ra ngoài cửa.
Cả phòng thư ký nghe tiếng mở cửa lại thấy cô hùng hổ chạy ra ko khỏi tò mò đưa mắt nhìn.Nhưng Nhi vừa đi được mấy bước chân lập tức cảm giác cánh tay mình bị giật mạnh,cảm giác các khớp xương rời ra trong tích tắc làm cô đau đớn nhăn mặt lại.
“Nói.Cô định bán cho ai?Kẻ nào?” đôi mắt nâu của Tú nheo lại chỉ còn tràn ngập lửa giận,hắn vô cùng khó chịu,vô cùng khó chịu khi nghe những lời đó từ miệng xinh xắn của cô.
“Anh làm tôi đau.Mau buông ra.” Nhi cảm giác rõ cánh tay mình đang đau nhức,cả người cô ko tự giác run lên,từ bao giờ hắn trở nên mạnh như vậy.Nhớ tên con trai ngày xưa suốt ngày bị cô đấm,đá đạp cũng ko có phản ứng.Hắn ta từ lúc nào cánh tay có lực như vậy?Đau chết tôi rồi.
“Tôi đang bảo cô nói.Ai mua cô?Hắn trả giá bao nhiêu?Tôi trả cô gấp đôi,gấp 10 lần,gấp 100 lần cũng được!” Tú càng lúc càng gấp gáp,cảm giác như gương mặt như thỏi sắt nóng bỏng vừa ra lò,trái tim lại ko ngừng thôi thúc máu tươi tanh nồng,nóng bỏng chảy trên từng thớ thịt.Hắn căm phẫn,hắn tức giận,khó chịu và nhất là đau lòng.Tất cả những cảm xúc lẫn lộn hòa chung lại làm hắn y như 1 chiếc máy chạy quá tải,ko thể nào tự kìm chế bản thân được.Vừa lo lắng nhìn cô chạy đi mất,lại vô cùng tức giận khi nghĩ tới cô chạy đi tìm 1 người khác.Giữ cô lại,giữ chặt cô lại,dù có phải bóp nát thân thể cô cũng phải giữ cô lại.
“Động vật đơn bào.Anh đừng có quá đáng.Mau thả tôi ra.Đau.” Nhi bực bội gào to trong hành lang,bàn chân ko thương tình đạp vào chân hắn.
Tú bị đau đành phải buông lỏng tay cô lùi lại về phía sau,đôi mắt nâu vẫn tràn ngập lửa nóng,rất nhanh lại đảo xuống cánh tay vừa bị anh nắm.Đôi tay nhỏ bé của cô,trên làn da trắng trẻo giờ hiện rõ 1 bàn tay đỏ ửng như 1 vết bỏng nước sôi ko thể xóa mờ,lại nhìn gương mặt nhăn nhó đau đớn của cô,anh lại thấy trái tim thắt lại,phút chốc bao nhiêu lửa giận trong đôi mắt vụt cái biến mất.
“Động vật đơn bào,anh vừa vừa phai phải thôi.Nghe rõ cho tôi,đừng thấy tôi ko nói gì thì anh muốn làm sao thì làm.Tôi ko cần biết anh là ông chủ,hay là chủ nợ.Nhưng anh ko có quyền sỉ nhục tôi!” Nhi tức tối chỉ thẳng mặt Tú,giọng nói đanh lại đầy tức giận.Cả tầng lầu đột nhiên im bặt,1 vài người đang đi lại trong hành lang cũng đình chỉ động tác,lập tức đứng lại xem trò vui.
Tú lặng lẽ đứng thẳng người dậy nhìn cô gái đang kiên nghị ở trước mặt,đôi mắt đen sáng lấp lánh của cô luôn hướng thẳng hiên ngang,giống như cô ko bao giờ khuất phục,cũng ko bao giờ làm gì sai trái.Hắn mím chặt môi,rốt cuộc hắn nên làm gì?Nên làm gì với 1 người ương bướng như thế này?
Nhi nhìn mọi người vẫn còn đang ngơ ngác im lặng,cô bĩu môi 1 cái nhìn tên T3,rồi lập tức quay người bước đi.
“Định đi đâu!” hắn thấy cô bước đi vội vàng giơ tay túm lại tay cô.
“Đau!” Nhi nhíu mày bị đụng vào chỗ hắn vừa nắm cô nhăn mặt.
Tú vội vàng nới lỏng cánh tay 1 chút,nhưng vẫn nhất định ko buông tay cô ra,đôi mắt nâu như sẫm lại,tức giận pha lẫn với đau thương.Nắm tay?Hắn đã mơ trong suốt 6 năm nắm tay cô như thế.
Nhi bực bội nhìn hắn,lại nhìn tay mình đang bị nắm. “Lập tức buông ra!” cô ra lệnh.
Tú vẫn im lặng,kiên định mà ko buông tay.
“Buông ra!” Nhi gằn giọng lập lại 1 lần nữa.
Tú vẫn im lặng chỉ chăm chú nhìn cô,cảm giác được như trở lại những ngày đầu tiên.Nắm tay cũng có thể bị cô đánh.
“Động vật đơn bào,lập tức buông tay tôi ra!!!” Nhi tức giận hét thật lớn.
Cả tầng lầu lại 1 lần nữa chìm trong im lặng.Động vật đơn bào?Những người tò mò ko khỏi đưa mắt nhìn nhau.
“Định đi đâu?” hắn lạnh nhạt hỏi,có lẽ đúng như cô nói.Hắn thật sự bị biến thái ngôn ngữ.Rõ ràng là bị chửi,nhưng nghe cô gọi động vật đơn bào,vẫn làm cho tim hắn nhảy nhót ko thôi.Có lẽ hắn điên thật rồi.
“Tôi muốn về nhà!” Nhi bực bội giằng tay ra khỏi tay hắn,nhưng có cố gắng thế nào thì cũng tài nào gỡ tay hắn ra.
“Vẫn chưa hết giờ làm!” hắn lạnh lùng nhìn cô,bàn tay vẫn nắm chặt.
“T3 chết tiệt.Tôi ko làm nữa.Tôi nghỉ việc!” Nhi bực bội hét lên,tức tối lại giơ chân ko thương tiếc đạp thẳng vào chân hắn 1 cái.
Tú bị đau hơi gập người lại,Nhi lập tức nhân cơ hội giật mạnh tay mình ra,chân chạy như bay về phía thang máy.Tú nhìn theo cô hướng thang máy mà chạy lập tức ra lệnh.
“Khủng long,em đừng có mong chạy được.Bắt lấy cô ấy,ai bắt được cô ấy tôi thưởng 1 tháng lương!”
Đúng là thời đại công nghiệp hóa hiện đại hóa,nghe được tiền thưởng thì các nhân viên cốt cán của công ty,làm sao có thể từ chối.Lập tức 1 đám người lao vào người Nhi.Nhi nuốt nước bọt,trong lòng thầm nguyền rủa.T3 chết tiệt,lại dùng tiền để che mắt thiên hạ.
Kết quả,còn chưa với được đến công nghệ tức nút mở cửa thang máy,cô đã bị tập đoàn hám tiền giữ lại.Còn đang đảo mắt 1 vòng xem nên dùng kế sách gì để chạy trốn,trong đầu cô thầm nguyền rủa giá cô có tơ như người nhện có phải tốt ko,còn đang miên man trong phim giả tưởng thì cô đã nghe tiếng đôi giầy da nên từng bước từng bước trên nền đá cẩm thạch.Nhi quay người lại đôi mắt đen đặc quánh thù hận.
“Đừng có lại gần.Anh biết tôi có thể làm gì với anh đấy!” Nhi đứng thẳng người đe dọa,cứ nghĩ hắn yếu bóng vía ko dám lại gần,ai dè chân hắn vẫn tiếp tục bước.
“Khủng long,cái trò cổ xưa ấy ko còn xài được đâu!” Tú mỉm cười tiến tới trước mặt cô.
“Anh định làm gì?”
Vừa hỏi dứt mồm cô đã thấy mình bị nhấc bổng lên.Nhi bực bội bị hắn vắt ngang trên vai như bê 1 bao gạo,cô tức tối gào thét.
“Thả tôi ra!Thả tôi xuống.Đồ động vật đơn bào ngu ngốc,đồ T3 biến thái,đồ bại não nhà anh.Mau thả tôi xuống!” cô vừa đập tay vừa quẫy chân,nhưng hắn ta vẫn ung dung tiếp tục bước trong những ánh nhìn vô cùng ngạc nhiên của mấy chị thư ký.Đến trước cửa phòng,hắn quay người lại dặn dò.
“Dù có chuyện gì cũng ko được làm phiền tôi.Ko được cho ai vào biết chưa?” hắn lạnh lùng.
“Vâng thưa tổng giám!” chị thư ký sau khi hoàn hồn lễ phép cúi đầu.
Tú khẽ gật đầu hài lòng,rồi quay người đóng rầm cửa lại.Tay lập tức khóa chặt cửa phòng,nhét ngay chìa khóa vào túi.
“T3,anh muốn làm gì đây?” Nhi lo lắng hỏi.
“Khủng long,em tốt nhất là im lặng cho anh!” hắn gằn giọng nói.Sải chân đi về hướng phòng nghỉ.Nhi mở tròn 2 mắt nhìn cái giường lớn càng ngày càng gần,cái tên T3 này lại muốn gì?Còn chưa kịp suy nghĩ làm cách nào để thoát ra thì đã thấy hắn ném cô bịch xuống giường.Nhi đau đớn muốn trẹo xương sườn,mặt nhăn lại như con khỉ già nua,mồm ko khỏi càu nhàu lẩm bẩm.Tên khốn xương sống của tôi mà có thương tổn làm sao tôi đi lại được.Đến lúc đó anh lấy cả đời ra đền cũng ko đủ đâu.
Còn đang khó chịu xoa xoa lưng đã thấy hắn quay trở lại,trên tay cầm theo 1 chiếc khăn mặt đã bỏ đá mát lạnh,hắn kéo cánh tay cô ra.Nhi ngơ ngác theo phản xạ rụt tay lại,hắn nhíu mày.
“Ngồi yên!” nghiêm nghị nói.Rồi vô cùng kiên định kéo tay cô lại,bắt đầu chườm đá lên cái dấu tay giờ đã chuyển sang tím xanh do hắn gây ra,đôi mắt nâu thoáng chút sẫm lại đau xót.
Nhi mở tròn mắt nhìn hắn,miệng tự động méo xệch,mũi cũng co rúm lại như hít phải mùi vị khó ngửi.Đại ca,vết thương là do anh gây ra,bây giờ lại do anh chữa.Có phải tôi là chuột bạch thí nghiệm anh cấy mầm bệnh để thử vac sin ko thế?Cô hiện tại cảm giác mình y như con búp bê bị trẻ con vặt đầu rồi mang ra dùng bữa trà chiều.
“Đau à?” Hắn ngước mắt lên nhìn cô lo lắng hỏi.
Nhi lắc lắc đầu,ko kìm lòng được mà nói “Cuối cùng anh muốn làm sao đây?”
“Em nghĩ anh muốn sao?” hắn thờ ơ vẫn tiếp tục chườm cho cô mà hỏi.
“Này,hỏi thật nhé,có phải trước đây tôi thật sự khiến anh vô cùng uất hận ko?” Nhi hơi nhíu mày nhỏ giọng hỏi.
“Hả?” Tú ngước mắt lên nhìn cô nhíu mày.
“Được rồi,công nhận trước đây chúng ta đánh nhau 1 mất 1 còn.Tôi cũng trả thù anh hơi quá đáng.Nhưng mà,cũng tại hồi ấy còn trẻ con,cũng chỉ là mấy trò đùa dai thôi.Đúng ko?” Nhi gượng cười,nghĩ lại cô cũng gây 1 số chuyện hay ho cho hắn,chỉ có thể cười mà giảng hòa.
“Em nghĩ anh rất hận em?” Tú nhíu mày có vẻ hiểu được vấn đề.
“Được rồi.Anh cũng ko cần nói thẳng vậy.Trước đây tuổi trẻ bồng bột,là tôi sai.Xem như tôi xin lỗi!” Nhi vừa nói vừa méo miệng mà cười.Giờ chìa khóa trong túi hắn,tốt nhất ko nên gây sự,đây là tầng 30,có muốn tông cửa sổ mà ra thì đảm bảo cô thành nhảy lầu cảm tử.Cho nên muốn thoát chỉ có thể nhờ hắn.
Tú nhướng mày nhìn cô nghi hoặc,lẽ nào lại đột nhiên đổi tính mà xin lỗi thế.Chắc chắn là có âm mưu.Hăn nheo lại đôi mắt chăm chú nhìn cô.
“Số tiền đó,tôi sẽ sớm trả đủ cho anh!” Nhi nhíu mày gương mặt hơi cúi xuống nói nhỏ.
“Đừng có nhắc tiền nữa!” Tú nhíu mày,rất rất muốn quát lớn nhưng lại tự mình cố gắng kìm chế.Hắn thở dài 1 hơi nói “Được rồi.Rất muốn trả nợ đúng ko?”
Nhi gật gật đầu.Tôi sẽ trả,cho nên làm ơn đưa cái chìa khóa ra đây đi đại ca.Anh cho vay nặng lãi thôi chứ đâu phải buôn người.Thả tôi ra đi mà.
“Vậy được.Làm giúp tôi việc nhà xem như trả nợ đi!” hắn nói.
“Hả?” Nhi nhíu mày mở tròn mắt.6 năm trời,ko phải kiếp trước tôi là trâu bò đấy chứ?Lại phải làm người giúp việc cho anh.
“Chỉ cần cô mỗi ngày sau khi tan làm đến nhà giúp tôi nấu cơm.Vậy thì xem như trả nợ.” hắn khoanh tay lại nghiêm nghị nói.
“Anh thật sự xem tôi là kẻ thù đúng ko?” Nhi vừa gật gật đầu như thể thông tường đạo lý vừa nói.
“Là em nói muốn trả nợ,anh chỉ đưa ra cho em phương thức thanh toán thôi!” hắn thản nhiên.
Nhi cắn chặt môi.Lại phải làm đầy tớ.Nhưng mà,nếu chỉ nấu bữa cơm thôi thì ko sao.Dù sao cũng ko phải như lúc trước đóng giả người yêu hắn,phải đến nhà hầu hạ hắn suốt cả ngày,đã thế lại còn để hắn đụng chạm.Nghĩ lại cũng ko phải là ko có lý.Lấy lao động để trả tiền,trước đây cũng đi làm thêm trả nợ cho hắn thôi.
“Sao hả?” hắn nhướng mày nhìn cô tập trung suy nghĩ.
“Tôi..”
Cô còn chưa nói dứt lời thì đã nghe từ phòng ngoài vang lên tiếng gõ cửa,ko phải gọi là tiếng đấm cửa mới phải.Tú cắn chặt răng tức giận.Ko phải đã nói ko được ai quấy rầy rồi sao?Mấy bà thư ký đó đúng là nuôi cũng phí cơm.
“Hình như có chuyện gấp!” Nhi ngó đầu nhìn ra phòng ngoài nói.
“Ko cần quan tâm.Gõ chán sẽ đi thôi!” hắn lạnh lùng đáp.Đôi mắt nâu hướng cô chăm chú.
Nhưng có vẻ tiếng đấm cửa hoàn toàn ko có chiều hướng ngừng lại,thậm trí càng ngày lại càng mạnh hơn,ngoài cửa còn truyền vào những âm thanh rất ồn ào y như đang cãi vã.
“Có lẽ là chuyện rất rất quan trọng!” Nhi bàn tay vuốt cằm đôi mắt đen lấp lánh sáng,có khả năng cô sẽ được thả.Nghĩ tới đây tâm hồn của Nhi lại ở trên mây.Trái tim cô như bay bổng.Sắp thoát rồi,sắp thoát rồi.
“Kệ!” Tú bực bội nhíu mày,đôi mắt nâu nhìn trừng trừng cô. “Mau trả lời.” vừa nói hắn vừa tiến lại gần cô hơn,khoảng cách gần thật gần,hắn có thể cảm nhận rõ hơi thở của cô,mùi hương của cô,nhiệt độ cơ thể cô tản ra gần rất gần.Mắt hắn vô thức lướt nhanh qua môi của cô,đáy mắt chợt hiện lên 1 tia sáng sắc bén.
Nhi nhíu đôi mắt đen lại,nhìn nhãn cầu nâu của hắn sáng lên lấp lánh có 1 vầng sáng sâu thẳm như nguyệt thực,trong lòng Nhi có chút sợ hãi.Sau 6 năm,hắn có thay đổi,ko chỉ vòng ngực của hắn to ra,thậm trí ngay cả cử chỉ của hắn cũng làm cho cô cảm giác như bị con mãnh thú áp bức,cả người như bị 1 lực vô hình ép chặt.Từ lúc nào cái tên này trở thành 1 người có khí lực như vậy?Ko phải hắn đi du học ngành kinh tế sao?Chả nhẽ lên núi qui ẩn để học công phu?Ko được.Dù có học cái gì hắn vẫn là T3 thôi.Vẫn là cái tên suốt ngày vòi vĩnh người khác,ỷ lại,lại ích kỷ,thích tiêu tiền mà ko suy nghĩ.. nhưng cũng rất nghĩa khí,luôn hết lòng vì bạn bè,luôn nghĩ tốt cho bạn hắn.Nhi khẽ lắc đầu.Nghĩ tiếp nữa làm gì phải lo cách đối phó.
Bàn tay nhỏ bé của Nhi giơ lên,chạm vào ngực hắn.Tú mở tròn mắt nhìn cô,gương mặt ko chút biểu tình che dấu đi tâm trạng kinh ngạc,lẫn thổn thức.Cả người hắn hơi run rẩy,trong lòng vô vàn lo lắn trái tim hư hỏng của mình đang đập cửa rầm rầm trong lồng ngực có thể khiến cô phát giác điều gì.
Nhi mở to hai mắt,bỏ qua cái cảm giác phập phồng đang truyền qua lồng bàn tay cô,khóe môi cô giương lên nụ cười dịu dàng.
“Tôi nghĩ anh cứ nên tiếp khách thì hơn,sau đó chúng ta mới có nhiều thời gian hơn nói chuyện,đúng ko?” Nhi gương mặt xinh xắn nhẹ nhàng nói,khóe miệng xinh xắn tươi tỉnh,giọng nói ngọt ngào dụ dỗ.Cô biết cái tên biến thái ngôn ngữ như hắn,vô cùng thích nghe những lời dụ dỗ.Và khi bị dụ dỗ,dù có thế nào hắn ta cũng sẽ nghe lời.
Tú lại vô lực gật đầu.Mỗi khi cãi nhau,hắn luôn muốn trêu chọc cô thêm 1 chút,những lúc đó trái tim hắn vô cùng vui sướng đập rộn ràng,trong lòng len lỏi vui thích ko ngừng dâng lên,nhưng mỗi khi cô trở thành dịu dàng,dùng cái giọng nói nũng nịu với hắn.Thì cả cơ thể hắn tê dại,1 cảm giác hạnh phúc tràn ngập khiến não bộ của hắn trống rỗng.Hắn rõ hơn ai hết,cô là giả vờ,nhưng hắn lại vô cùng bất lực với chính bản thân mình.Chiều theo cô đã trở thành 1 thói quen ko sửa được.
Hắn quay người lấy chìa khóa trong túi ra ngoài mở cửa,Nhi vội vàng đứng dậy khỏi giường, nhanh chân bước theo sau lưng hắn,nhìn hắn rút chìa mở cửa,cô khẽ liếm liếm môi cười trộm.
“Cười gì?” Tú tra khóa vào ở,nhưng ánh mắt lại hướng về phía người đứng sau lưng mình.
“Dạ.Ko có thưa sếp!” Nhi lập lại vui vẻ.
Tú nhíu mày,một bàn tay kéo cảnh cửa mở ra,gương mặt trở lại dáng vẻ đông lạnh thường ngày.
Mặc cho sự im lặng của hắn,từ ngoài cửa là 1 giọng nói con trai đang cười cợt,nghe ra có vẻ rất cởi mở,cùng với 1 bàn tay thân thiết vỗ lên vai Tú.
“Đã lâu rồi ko gặp,anh về mà ko nói với em câu nào!” người con trai thấp hơn Tú chút đỉnh,gương mặt tươi cười thân tình với Tú vỗ về.
“Cậu đến có chuyện gì?” Tú lạnh lùng quay người tiến lại phía bàn làm việc,đôi mắt chán nản lại vô tình lướt qua Nhi 1 cái.
“Dĩ nhiên em đến thăm anh rồi.Mẹ em hôm qua vừa gặp bố mẹ anh!” cậu con trai vui vẻ,tự nhiên như ở nhà bước vào ngồi trên ghế sofa trong phòng.Đột nhiên đôi mắt đảo tới vị trí cửa phòng nghỉ có 1 cô gái đang đứng nhìn.
“Vậy sao?” Tú thờ ơ trả lời.
“Phải.” Đôi mắt cậu con trai lơ đễnh nhìn sang Nhi,khóe miệng ko tự giác nở nụ cười.
Tú nhìn gương mặt của cậu con trai trước mặt,quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của hắn,bắt gặp ngay hắn hình dáng mà hắn yêu thương bao năm nay.Trong lòng ko khỏi khó chịu.
“Khủng long,đi pha cho anh 2 ly café!” hắn hướng mắt về phía cô ra lệnh,giọng nói vừa mạnh mẽ,lại có chút nhấn mạnh thân thiết.
Nhi mở tròn mắt nhìn hắn,hắn lại gọi cô là khủng long.Cái thói quen này bao nhiêu năm hoàn toàn ko đổi.Cô có chỗ nào giống khủng long chứ?Nghĩ lại cô khẽ cắn răng,lườm hắn 1 cái rồi đi ra khỏi phòng.Nhưng trong lòng nghĩ lại,thì lại có 1 cảm giác tê tê trong lồng ngực,trong đầu bất giác lại nghĩ tới 6 năm trước.
“Anh,cái cô gái vừa rồi,là thư ký của anh à?” cậu con trai gương mặt đầy tò mò vui vẻ hỏi.
Tú ngước mắt nhìn cậu ta 1 cái,nhíu mày rồi lạnh lùng gật đầu.Đôi mắt nâu dần dần sẫm lại,có chút cảnh giác,lại có chút sát khí,hắn hiện tại trông y như 1 con mãnh thú vừa nhìn thấy con mồi.
“Cô ấy tên gì thế?Bao nhiêu tuổi?” Cậu ta hứng thú tiếp tục hỏi.
“Em hỏi làm gì?” Tú nhíu mày lại,đôi mắt nâu tinh tường nhìn vào con người trước mặt.
“Em cảm giác cô gái đó rất thú vị?” hắn mỉm cười.
“Thú vị?” Tú lại càng nhíu mày.
“Phải,mắt đen sáng thông minh,gương mặt cũng ko tệ.Nhưng điều thú vị nhất là..” cậu ta nói khóe môi hơi cười cười.
“Chuyện gì?” Tú đôi mắt nâu sẫm lại,trong lòng ko biết tràn ngập là tò mò hay là tức giận.
“Ko có gì!” cậu con trai chỉ cười gạt đi.
Cánh cửa văn phòng mở ra,Nhi từ từ bước vào trên tay cầm 2 ly café,chậm rãi đặt 1 ly trước mặt Tú,ly còn lại đặt xuống bàn nước cho gã kia.
“Cám ơn!” cậu con trai mỉm cười bỡn cợt nhìn cô thật gần.
Nhi chỉ khẽ gật đầu,liếc mắt cũng ko liếc 1 cái.Những người bạn ko thân thiết của Tú để lại trong lòng cô ấn tượng khá là đặc biệt.Ngoại trừ 4 người bạn thân của anh ta,cô chẳng có cảm tình với bất ký tên bạn bè nào khác của hắn.Từ sau vụ Hải Phòng,trong lòng cô chỉ có 1 định dạng duy nhất cho cái “bè” của hắn,chính là “giả tạo,chỉ biết lợi dụng người khác”.Cho nên nếu là người hắn quen đột nhiên xuất hiện,chắc chắn ko phải việc tốt.
Tú vẫn lẳng lặng nhìn cậu con trai đang nhìn cô tươi cười,mặc cho vẻ mặt cô ko lơ đễnh ko hề để ý.Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút ko vui.
“Được rồi,ra ngoài đi!” hắn lạnh lùng nói với cô.
Nhi nhẹ nhàng cúi đầu.Lúc cô ngẩng đầu lên,đột nhiên đôi mắt đen của cô mở to.Trong 1 thoáng chốc,đầu óc cô hiện lên 1 tia ánh sáng.Cô vui vẻ quay người ra khỏi phòng.Đặt lại chiếc khay vào trong phòng pha nước,nhanh tay nhanh chân như tên trộm,hướng cửa thang máy mà đi tới.Cô sướng rơn người.Thoát rồi.Cuối cùng cũng có thể chạy khỏi đây.Dù sao là hắn nói cô có thể đi.Ko thể trách cô được.Đứng ở trong thang máy cô thầm cười đắc trí.Đừng có hy vọng cô quay trở lại.Dù sao cũng chỉ là thực tập thôi,cô việc gì phải sợ chứ.Lại ko phải công việc chính thức.Hứ.
Trong 1 quán café trang nhã nhạc đệm,trong dãy bàn giữa phòng,có 1 cô gái đang ngồi vô cùng thoải mái sau khi vừa trốn việc,vui vẻ nhâm nhi cốc kem vani socola vô cùng khoái trá.Nghĩ lại thoát được khỏi cái tên biến thái kia,cô ko khỏi mừng thầm.Nghĩ kĩ lại thì dù bạn hắn có khốn nạn cỡ nào với hắn,nhưng hôm nay lại vô tình cứu lại cô.Cũng xem như ko tệ.
“Mày mới trúng số hay sao mặt vui như tết thế?” Ngọc ngồi xuống ghế quay sang con bạn thân đang hý hửng ăn kem nói.
“Cái này so với trúng số còn tốt hơn nhiều!” Nhi thỏa mãn cười.
“Chuyện gì?” Ngọc ngạc nhiên,vừa cầm tờ thực đơn tười cười chọn món với phục vụ.Tiếp theo nhìn ra ngoài cửa chờ đợi cũng ko thèm quay sang con bạn thân lấy 1 cái.
“Đang đợi ai thế?” Nhi nhíu mày nhìn con bạn thân dáng vẻ chờ đợi,lại đưa 1 thìa kem lên miệng ăn ngon lành.
“Ông xã,ở đây!” Ngọc vui vẻ vẫy tay khi nhìn thấy Vũ vừa bước vào cửa.
Vũ sải bước thật nhanh đến ngồi xuống cạnh Ngọc,bàn tay vô cùng tự nhiên khoác qua vai cô tươi cười nhìn sang Nhi chào hỏi.
“Em ko đi làm sao?Trốn việc đi chơi ko sợ anh mách sếp em à?” Vũ lém lỉnh cười nhìn cô.
Nhi nhìn Vũ đang tự đắc,cô nhướng đôi lông mày lém lỉnh,khóe miệng hơi cười tủm tỉm,đôi mắt đen láy lộ ra vẻ tinh quái,gương mặt vô cùng tự đắc cười.
“Ý anh nói là ông sếp nào?” Nhi nhướng mày hỏi,tay lại tiếc tục xúc kem đưa lên miệng.
“Dĩ nhiên là anh Tú rồi.Anh nghe nói em là thư ký của anh Tú đúng ko?” Vũ sắc mặt ngày càng gian cười với cô.
“À.Thì ra anh nói ông chủ cũ của em!” Nhi vui vẻ đưa thìa kem lên miệng vô cùng thoải mái.
“Chủ cũ?” Cả Ngọc và Vũ cùng tròn mắt nhìn cô.
“Kể từ hôm nay,em chính thức nghỉ việc rồi!” Nhi vui vẻ nhả ra 1 câu,thản nhiên vui vẻ như người trúng thưởng độc đắc.
Mặc cho 2 vợ chồng ngồi trước mặt đồng tâm đồng trí trố mắt nhìn cô,Nhi vẫn vui vẻ tận hưởng mùi vị thơm ngon của ly kem trước mặt.Nghĩ đến ko phải mỗi ngày đụng độ cái tên biến thái ấy cô lại cảm giác vô cùng vui vẻ.Ko cần nghĩ tiền nợ,ko cần nghĩ cố gắng hoàn thành tại liệu cho hắn,ko phải nghĩ nhìn sắc mặt hắn mà làm việc.Ôi cô lại được sống lại rồi.Gặp lại hắn sau 6 năm thật sự tạo cho cô áp lực.Cho nên tránh hắn càng xa càng tốt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.