Hắn ta nhìn cô với gương mặt tươi cười rạng rỡ, nếu cô không nhầm thì còn có chút yêu chiều nữa. Cô- Tô Lạc Vân lập tức đóng băng trước vẻ mặt tươi cười của hắn, “xinh đẹp” không còn là từ đủ để miêu tả vẻ mặt hắn khi cười nữa, tim của cô hẫng đi một nhịp, thì ra đây chính là yêu.
“Ôi thần linh ơi! Con đang được chứng kiến mỹ vị nhân gian có đúng không? Con chưa thấy ai cười đẹp hơn Giai Tuệ nhưng giờ người tên “Châu Hi Hoa” này đã cướp mất vị trí ấy của Tuệ Tuệ mất rồi!” Lạc Vân thầm cảm tạ, cô mừng vì mình còn sống để được chứng kiến “kì quan của thế giới”.
Cô vươn tay, đưa hai tay mình chạm vào hai bên má của Hi Hoa, gương mặt đang cười bỗng ngừng lại, thay vào đó là nét mặt bất ngờ trước hành động của cô. Lạc Vân đột nhiên cười lớn rồi nói.
-Cuối cùng, tôi đã trở thành người của “thiên thần” này rồi!
-Đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?- Hi Hoa đầy nghi hoặc nhìn cô.
Cô ôm chặt lấy “chàng tiên xinh đẹp” của mình, khiến tên đàn em khi nãy vội quay mặt đi chỗ khác. Hi Hoa lại thở dài, bế theo người vợ tương lai của mình ra khỏi căn phòng nhập nhoàng ánh điện kia. Ra đến ngoài, Hi Hoa liền đặt cô xuống, rồi xòe bàn tay của mình ra.
-Sao vậy ạ?- Lạc Vân không hiểu ý của hắn lắm.
-Chìa khóa nhà.
-Ơ? Lấy chìa khóa nhà em làm gì?
-Đến ở cùng.
Lạc Vân tròn mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cho-anh-ke-hoach-hoan-hao/3648423/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.