Chương trước
Chương sau
Sở Toàn cho rằng Y Tiêu đứng về phe của ba không hề sai chút nào, lão cáo già và hồ ly nhỏ hợp tác là điều dễ hiểu. Y Tiêu hứa hẹn không tiết lộ tin tức về vụ bắt cóc cho cảnh sát báo hại madam Tạ bị giám đốc sở giáo huấn một phen. Tuy người đã được cứu nhưng năm nghìn vạn tiền chuộc lại không giữ được, thử hỏi có mất mặt hay không cơ chứ? Kết quả là tướng quân ‘bụng bự’ vốn không vừa mắt Sở Toàn đã chỉ thẳng vào mũi cô chửi ‘đồ bất tài!’.
Không biết Y Tiêu đã nghe được tin tức từ gián điệp nào, cô áy náy và cảm thấy có lỗi với Sở Toàn. Để phá vụ án này, cảnh sát Tạ của chúng ta đã khổ cực chịu đựng và lao tâm không ít nhưng kết quả lại bị mắng là ‘đồ vô tích sự’. Với tài trí của Sở Toàn, việc tóm gọn bọn bắt cóc là không thành vấn đề, chỉ sợ trùm cuối không dễ lọt lưới, thế nên Y Tiêu mới quyết định thả dây dài để câu cá lớn, thật sự xin lỗi Tạ tỷ tỷ.
Như vậy coi như cô đã giữ đúng lời hứa với ông Trần, Lão gia rất cảm kích Y Tiêu đã không tiết lộ chuyện xấu trong nhà ra ngoài, ông còn phải dựa vào cô nhóc này để hòa giải với con gái nữa nên nghĩ đủ cách làm vui lòng ‘con dâu’. Ông sẽ thường xuyên thừa lúc Sở Toàn vắng mặt mang chút đồ ăn ngon đến mua chuộc Y Tiêu. Hai người ở chung lâu dài đã hiểu tính nhau, nếu không tại Sở Toàn thì hai người đã kết bái anh em, ngay cả con trai tẫn hiếu bên giường là Trần Mạc Thông cũng rất quen thuộc với cô.
Khi vừa gặp mặt cậu ta, Y Tiêu tức thì đoán được thằng nhóc này là ai. Gương mặt của hai chị em nhà họ Trần không lẫn đi đâu được, họ rất giống ba. Lão gia đương nhiên sẽ không giới thiệu Y Tiêu là ‘bạn gái của chị gái’ mà chỉ nói cô là ‘bạn thân của chị gái’ và căn dặn nếu muốn Sở Toàn tha thứ thì trước tiên phải dụ dỗ được cô chị này.
Trần Mạc Thông rất có tầm nhìn, lập tức gọi cô là Tiêu tỷ tỷ. Y Tiêu đã lớn như vậy rồi nhưng ngoại trừ gọi người ta là chị ra thì chưa có ai gọi cô là chị. Được một đứa đẹp hao hao Sở Toàn gọi chị, Y Tiêu tất nhiên rất hưởng thụ. Hơn nữa, Trần Mạc Thông có thể nói là một nửa ân nhân cứu mạng của cô, nếu lúc trước không nhờ cậu ta giải mã thì e rằng cô đã hương tiêu ngọc vẫn. Từ đó, Y Tiêu có cái nhìn khác với cậu trai này, ngoài ba của cô ra thì cậu nhóc rất đáng ngưỡng mộ.
Cô khen người ta thông minh, hóm hỉnh và tinh Ý, là Hoàng Dung trong đám đàn ông. Người ta cũng khen cô can đảm, đa mưu, là Gia Cát Lượng trong đám phụ nữ. Hai người cứ như vậy không biết xấu hổ khen ngợi lẫn nhau, may mà không bị Sở Toàn nghe được, bằng không khó tránh khỏi cảnh chị em tương tàn.
Buổi chiều ngày hôm đó, khi ánh tà dương rọi vào giường bệnh, Y Tiêu vẫn còn ngủ mê man, cuộc sống an nhàn quá mức dần quét sạch năng lực cảnh giác của cô, những thói quen xấu bắt đầu nảy mầm và lớn dần trong cơ thể. Dẫu biết rõ điều này rất nguy hiểm, nhưng cô không thể tránh được, có lẽ tình yêu đã thôi thúc cô cam nguyện với cuộc sống bình dị.
Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được một hơi thở xa lạ xuất hiện trong phòng. Ban đầu cô cứ ngỡ là hai cha con người kia, họ chuyên gia đến vào giờ trưa vắng vẻ quấy rầy cô. Đợi đến khi người nọ đi đến bên cạnh, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của phụ nữ cô mới chắc chắn không phải cha con nhà họ Trần, ý thức bừng tỉnh khiến cô lập tức mở mắt.
Tuy thân thể phản ứng theo bản năng, nhưng cô không thể tỉnh táo hoàn toàn trong thời gian ngắn như vậy, đợi đến khi cô nhìn rõ bóng người mông lung kia liền nhíu mày cười, “Người đẹp, sao lại là cô? Chẳng lẽ tôi đang nằm mơ?”
“Vậy thì cô cứ tiếp tục mơ giấc mộng lớn của mình đi, tôi đi đây.” Người đẹp cười như gió xuân, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đầy mê hoặc.
“Đừng đi mà, cô bận rộn như vậy lại có thời gian đến thăm tôi làm tôi vừa mừng vừa sợ nên nói năng có hơi bừa bãi.”
“Dừng lại nào! Sao cô lại nói nhiều lời vô ích thế nhỉ? Tôi thật sự sắp đi rồi …”
Y Tiêu thấy người đẹp cất bước bèn cúi người ôm chằm chặp lấy cánh tay đối phương mãi không buông, “Đừng mà, tôi sai rồi, được chưa? Tôi sẽ câm miệng!” Sau đó cô vội vã ôm ngực kêu đau.
“Này, cô không sao chứ, có phải vết thương bị hở ra rồi không?” Người nọ vội vàng đỡ Y Tiêu nằm lên giường, chuẩn bị ấn chuông trên đầu nằm.
“Không sao, thấy cô bảo phải rời đi nên tôi thấy đau đấy mà!” Y Tiêu phải cười đến vô sỉ mới khiến gia nhân mỉm cười, “Cô đó, nếu như để cảnh sát Tạ biết cô đau chết vì tôi, chỉ sợ cô ta tức chết!”
“Ồ, cô nghĩ ai cũng chua như bình giấm nhà cô sao, hở cái đã muốn tìm cái chết. Sở Toàn nhà rôi rất rộng lượng nha!” Y Tiêu kiêu ngạo nhìn người đối diện, hạnh phúc nở rộ.
Người nọ không nói chuyện mà chỉ tức giận nhìn người đang cười rạng rỡ, nói đến bình dấm chua thì cô chỉ biết im lặng vì bình giấm này chính là điểm yếu của cô, một khi ai đó chọc vào thì xác định chầu trời. Chắc bạn đã biết người này là ai rồi, chính là tiểu thư nhà họ Cổ đã lâu không gặp.
“Cười đủ chưa?”
“Cười đủ rồi!” Y Tiêu miễn cưỡng che miệng giấu đi nụ cười trên môi nhưng vẫn không được, cuối cùng cô nhặt trái cây trên giường ném qua, “Chị hai à, gọt giúp tôi một quả táo ăn chơi đi!”
“Tôi tưởng lần này cô sẽ học được cách điềm tĩnh, không ngờ vẫn biếи ŧɦái như vậy.”
Cổ Tư Thần không nói thêm gì nữa, cô cầm dao trên tủ gọt táo, vỏ tươi tạo thành một vòng tròn rồi rơi xuống trông thật là đẹp.
“Tôi không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt đâu, ai làm tôi khó chịu thì tôi sẽ khiến cho người đó khổ sở gấp mười lần!”
“Xem ra cô vẫn còn máu lửa dữ lắm!” Cổ Tư Thần đưa táo cho Y Tiêu rồi lấy khăn ra lau tay, “Chuyện cô nhờ tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Đúng như cô dự đoán, trong lúc Trần Á Luân bị bắt cóc, Trần thị có bán vài thứ cho Trịnh Khải! Tôi nghĩ bắt cóc chỉ là ngụy trang, anh ta đã tránh được sự nghi ngờ của Trần lão gia, hoàn toàn thành công đánh lạc hướng cảnh sát. Cô cũng là một thu hoạch ngoài ý muốn thôi, nếu lúc trước chỉ là thử nghiệm thì lần này thật sự là muốn gϊếŧ người rồi, đúng không?”
“Vậy suy đoán của cô là gì?” Y Tiêu vừa ăn táo vừa nhíu mày hỏi.
“Như súng ống đạn dược, số lượng xem ra cũng không ít, nghe nói còn có…” Cô cúi xuống bên tai Y Tiêu rồi chậm rãi phun ra từng chữ.
“Bọn họ muốn làm gì? Đây là muốn khiêu khích cảnh sát hay là muốn kinh doanh kiếm lời?” Y Tiêu nhíu mày càng chặt.
“Không biết, hành động tiếp theo chắc không tầm thường đâu, đây chỉ là mới bắt đầu. Y Tiêu, bây giờ cô bứt ra vẫn còn kịp, dù sao chuyện này cũng là tôi kéo cô xuống nước, cô vốn chẳng liên quan gì, cô đưa theo cảnh sát Tạ trốn đi, đừng để gió mưa ảnh hưởng.”
“A, cô nghĩ tôi có thể trốn thoát được sao? Lần này anh ta thật sự muốn mạng của tôi, tôi đã suýt chết ở nơi hoang dã đấy!”
Y Tiêu phẫn nộ nhìn Cổ Tư Thần đang ngồi đối diện, trong đáy mắt đều là hận ý, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi, “Nếu người đó đã biết tôi là ai thì sẽ không buông tha dễ dàng. Y Tiêu tôi cũng không phải rùa đen rút đầu chỉ biết trốn chạy.”
“Y Tiêu đừng vội từ chối, cô có nghĩ lỡ như thân phận bị bại lộ thì người yêu của cô sẽ xử sự như thế nào không?”
Cổ Tư Thần nhìn thấy sự do dự trong mắt Y Tiêu, cô thoáng dừng một chút rồi nói tiếp, “Chúng ta vẫn còn trẻ, phạm sai lầm là điều khó tránh khỏi, nhưng có một số sai lầm sẽ khiến cô hối hận cả đời. Thắng chỉ vui trong chốc lát nhưng thua sẽ mất luôn cả mạng thì còn ý nghĩa gì nữa?”
“Cô nói đúng, nhưng bây giờ tôi không còn đường thối lui. Hơn nữa Sở Toàn sẽ không đồng ý đi theo tôi với lý do không rõ ràng như thế. Tôi đã rong ruổi ở thành phố này đến tận hôm nay mà vẫn chưa tìm được ba mẹ hay bất kỳ manh mối nào, huống hồ tôi cũng sẽ không tùy tiện bỏ rơi đồng đội của mình!”
Đợi Y Tiêu nói xong, Cổ Tư Thần lại phát hiện ánh mắt như thiêu đốt của đối phương, cô bất đắc dĩ nhếch miệng rồi móc trong túi ra một tấm ảnh chụp đưa cho người nọ, “Muốn đánh lâu dài thì phải tìm tri kỷ tri bỉ!”
“Cô ta là…”
Ảnh chụp bóng lưng của một người phụ nữ gầy gò, Y Tiêu nhìn cũng có vài phần quen thuộc.
“Cô ta là con gái của Nghiêm Ung – Nghiêm Hàn Vũ, chủ tập đoàn Hưng Thịnh ở Hong Kong, nói trắng ra thì Hưng Thịnh là xã đoàn của xã hội đen. Một năm trước, Nghiêm Ung bị tai nạn giao thông qua đời, cảnh sát xác nhận ông ta chết do tai nạn ngoài ý muốn nhưng tất cả mọi người biết ông bị báo thù. Giữa tình hình thù trong giặc ngoài, con gái của ông ta đã tiếp quản kinh doanh và lãnh đạo băng nhóm, rất nhiều người cho rằng nhà họ Nghiêm sẽ lụn bại, không ngờ sau một năm, nhà họ Nghiêm không chỉ không sa sút mà còn phất lên như mặt trời ban trưa, thậm chí còn tốt hơn thời trước. Ngoài năng lực của bản thân, nghe đồn sau lưng cô ta còn có một chỗ dựa rất vững chắc…”
“Vì sao chỉ có một bóng lưng?” Y Tiêu cầm tấm ảnh trên tay, khó hiểu nhìn người bên cạnh.
“Có một bóng lưng là may rồi, cô ấy không dễ dàng lộ diện, hơn nữa cô có thể nhận ra một người dù chỉ mới thấy qua bóng lưng mà, đúng không?”
Lời này của Cổ Tư Thần có ý trêu chọc, nhất thời khiến bầu không khí không còn căng thẳng như trước nữa.
“Ha ha, cô đề cao tôi quá rồi, tôi thật sự không biết nên cảm ơn hay nên hận cô ta nữa!”
“Tất nhiên là phải nói cảm ơn, tốt xấu gì thì cô ta cũng đã cứu cô một mạng. Tôi vẫn không hiểu tại sao cô ta lại không gϊếŧ đồ lưu manh như cô chứ?”
“Đương nhiên là vì vẻ đẹp tự nhiên, khuynh quốc khuynh thành, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở của tôi rồi!”
“Đúng là không biết xấu hổ!”
Cửa phòng cũng mở ra theo giọng nói này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.