Trên đầu là ánh trăng mờ ảo, trước mắt là biển sương mênh mông. Sở Toàn đứng ở một nơi hoang vu cảm nhận gió thốc vào mặt giống như một thanh gươm sắc bén cứa vào khiến người đau đớn. Khi cô định nhấc chân rời khỏi thì phát hiện dù có cố sức thế nào cũng không thể bước đi, vừa định bỏ cuộc liền loáng thoáng nghe thấy có tiếng gào thét.
Hình như là tiếng kêu cứu, cô lo lắng không dám cử động, muốn nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi trong làn sương mù xuất hiện một gương mặt có ba phần quen thuộc, ba phần yêu kiều, sáu phần thân thiết, người đó đang mỉm cười với cô, đó là mẹ.
“Mẹ!”
Gương mặt kia bỗng chốc biến thành một khuôn mặt khác, thống khổ, gớm ghiếc và dữ tợn của Trần Á Luân, thoáng cái lại đổi thành người khác. Mặc dù nhìn không rõ nhưng Sở Toàn có thể xác định đó chính là Y Tiêu, rồi hình ảnh dần dần rõ ràng. Sở Toàn cố sức thoát khỏi ràng buộc dưới chân, miệng không ngừng bảo Y Tiêu chạy đi, bởi vì cô nhìn thấy trong bóng tối có một khẩu súng chỉa vào đầu em ấy. Cô liên tục gọi tên nhưng hình như Y Tiêu không nghe thấy, vẫn cố chấp bước về phía trước, “Đùng!”
“Aaa!”
Sở Toàn giậc mình tỉnh giấc, mở mắt ra phát hiện tia sáng chói mắt, cô lấy tay che trán rồi nhìn đồ đạc xa lạ bên cạnh, không biết mình đang ở đâu, ký ức ngắn ngủi cũng biến mất. Lúc này, Sở Toàn mới nhận ra mình đang ngủ trên sofa ở biệt thự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-trai-tim/1206335/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.