Càng đi về phía trước càng có nhiều người, Y Tiêu vốn ham vui nhưng hôm nay lại đông đến không nhúc nhích được nên chỉ có thể thong thả đi dạo, hai bàn tay nắm chặt chưa bao giờ thả lỏng, cho dù đã ướt đẫm mồ hôi vẫn dính lấy nhau.
"Đừng buông tay, ở đây đông lắm, đi lạc là khỏi tìm ra luôn!"
Suốt cả con đường, Sở Toàn cứ nhắc đi nhắc lại một câu khiến Y Tiêu phiền muốn chết.
"Dong dài! Em đâu phải con nít mà không tìm được đường về!"
"Chị sợ có ai bắt cóc vợ đi mất, ai bảo chị có vợ lợi hại như vậy làm chi!"
Lời này tuy không được đứng đắn nhưng Y Tiêu nghe xong lại cảm thấy ấm lòng, khi đã yêu thật nhiều, sợ nhất chính là mất đi.
Lúc đến nơi, bờ biển đã chật kín người, nhón chân lên chỉ thấy được mấy trăm cái ót. Sở Toàn ảo não thở dài, "Haiz... chị không nghĩ sẽ có nhiều người như vậy, sớm biết đã đưa em đến chỗ khác tốt hơn rồi."
"Chỗ nào cũng vậy thôi, ngày kỷ niệm của bọn mình mà được cả nước ăn mừng luôn, đây gọi là gì hả 'tướng công'?"
"Nương tử à, em thật là lạc quan!"
Sở Toàn thấy người kia chớp mắt 'phóng điện' cũng phối hợp làm 'bà cô dê xòm' nâng cằm của Y Tiêu lên hỏi, "Phu nhân, em có muốn được ngắm mưa sao băng cùng chồng ước nguyện không?"
"Đồ điên, ở đây đâu phải Địa Trung Hải!"
Một ông chú râu rậm ở góc 90° nói xong liền quay đầu nhìn hai người. Cặp vợ vợ cũng xấu hổ cúi đầu một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-trai-tim/1206328/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.