Đêm đã khuya, Y Tiêu mở to hai mắt nhìn trần nhà trắng xóa, mặc dù thân thể rất mệt mỏi nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được, vừa nhắm mắt liền trông thấy cảnh tượng triền miên ngày xưa. Cô bất tri bất giác nhớ lại đêm lễ tình nhân lãng mạn khi xưa, bầu trời đầy sao chỉ vì một mình em ấy mà toả sáng, sự dịu dàng đêm đó gần ngay trước mắt lại giống như bọt biển nhanh chóng biến tan.
Y Tiêu ngồi dậy, lê từng bước mệt mỏi ra vườn, ngồi trên xích đu hưởng thụ gió đêm cùng ánh trăng mê người. Trong tay cô vẫn ôm hồ cá nhỏ, "Đại điêu" có vẻ không hài lòng với ngôi nhà mới, chỉ nằm khuất sang một bên không nhúc nhích, ngược lại Long nhi cùng Quá nhi nhàn nhã bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng còn ve vãn nhau.
"Đại điêu, tao biết mày khó chịu, nhớ nhà lắm hả, nhưng chúng ta không về đó được đâu..."
Y Tiêu nhấc con "Đại điêu" đang ngơ ngác ra khỏi hồ rồi chọc chọc lên mai rùa cứng ngắt xem như chào hỏi, sau đó cô khom người thả nó xuống đồng cỏ.
"Đi chơi chút đi, ngày mai tao sẽ thay cái ổ lớn hơn cho mày, dù sao Tạ Sở Toàn cũng không van cầu hai mẹ con mình nên bọn mình sẽ không quay về. Không có ai nấu cơm, giặt ủi hay đánh thức chị ấy nữa, để xem chị ấy sẽ làm sao! Nhưng mà bây giờ tao hơi nhớ chị ấy rồi, biết làm sao đây? Mày nói có phải tao rất không có khí chất phải không?"
Nói xong Y Tiêu lại giống như quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-trai-tim/1206308/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.