Đảo mắt một cái đã đến Tết, về quê là chuyện bắt buộc phải làm. Mặc dù trong lòng trăm vạn lần không muốn nhưng Sở Toàn đã lỡ ước hẹn với Trần Kính Hiên rồi nên nhất định phải về thôi. Nhà đối với cô mà nói chỉ là một danh từ xa lạ, thậm chí cô còn bài xích nơi quanh năm tối tăm lạnh lẽo ấy.
Thời gian này, cô được Y Tiêu chăm sóc tỉ mỉ, vết thương trên người đã lành được bảy tám phần. Tuy cô đã tháo băng và thạch cao nhưng hoạt động vẫn chưa được linh hoạt như trước đây, cũng may không nhìn kỹ sẽ chẳng nhận ra điều này.
"Chị phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó, đừng vận động mạnh, bác sĩ đã dặn không được nóng vội."
"Biết rồi, biết rồi! Bé gái dông dài quá nghen!"
Sở Toàn vỗ nhè nhẹ lên mặt Y Tiêu, đáy mắt tràn đầy ý cười. Dòng người tấp nập vội vàng không dứt ở sân bay sẽ không vì cặp đôi xinh đẹp này mà chùn bước, cho dù có dừng lại trong giây lát cũng là vì phải chờ đợi vấn đề của riêng mình.
Tư Vi đang đứng một bên khá lâu không chịu nổi cảnh tượng Quỳnh Dao này bèn ho khan một tiếng:
"Rốt cuộc hai người định quấn quýt thế này bao lâu mới chịu nghỉ? Máy bay thiếu điều bay đến bên kia bờ đại dương rồi!"
Nếu biết trước sẽ chứng kiến cảnh đưa tiễn thảm thiết như thế, cô có chết cũng sẽ không nhận lời Tư Hàm làm 'tài xế' cho hai vị này.
"Chị phải đi rồi!"
Sở Toàn đưa tay muốn nhận vali, nhưng đứa nhóc kia lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-trai-tim/1206300/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.