Hai chữ "xin lỗi" vẫn được nhắc tới liên tục theo tiếng khóc thảm thiết của Y Tiêu, ngay cả bầu không khí cũng bốc lên hơi nước. Sở Toàn đang nằm trên giường luống cuống nhìn người đang khóc dưới đất. Cô thật sự không biết nên an ủi em ấy thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể khó khăn giơ tay trái lên xoa đầu người nọ, "Xin lỗi... Chị không biết trả lời thế nào với câu hỏi em là gì của chị..."
Sở Toàn như có như không vuốt ve mái tóc đen nhánh trên đầu Y Tiêu. Cô bất giác hít một hơi thật sâu, dường như có thể ngửi ra hương trái cây trên sợi tóc ấy.
"Có thể em là người rất quan trọng với chị, không chỉ là bạn bè bình thường như vậy... Mặc kệ em có tin hay không, nhưng lúc đó chị thật sự có nghĩ đến em, chỉ là sợ em sẽ lo lắng nên mới... Chị không biết em sẽ vì thế mà bị tổn thương, chị không nghĩ tới..."
Âm thanh nức nở dần nhỏ lại, lúc này Y Tiêu mới ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Sở Toàn. Nước mắt trào ra không ngừng như đê vỡ, vừa khóc vừa thức cả đêm khiến hai mắt Y Tiêu sưng đỏ như quả đào chín. Ai đã từng nói 'lúc phụ nữ khóc không thành tiếng chính là sát thương lớn nhất', Sở Toàn xem như đã lãnh giáo. Cô lập tức quên thân đau nhức, miễn cưỡng ngồi dậy thoát khỏi miếng vải treo chân phải.
"Chị làm gì vậy, bộ muốn thành người què hả?"
Y Tiêu thấy người kia uốn éo không yên liền nổi giận đùng đùng, lập tức đứng lên. Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-trai-tim/1206293/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.