Chương trước
Chương sau
Sở Toàn mệt mỏi cả ngày, mỗi khi lê lết thân thể rã rời về nhà chỉ cảm thấy tim gan mòn mỏi, vậy nên cô thường hay tranh thủ chợp mắt trong lúc chờ thang máy. Trước kia, Sở Toàn chỉ cần vọt hai bước là có thể đuổi tới cửa nhà. Nhưng bây giờ, dù cửa thang máy đóng lại trước mắt, cô cũng chỉ có thể chậm rãi chờ đợi. Cô chẳng biết tại sao mình lại trở nên mệt mỏi đến thế, lẽ nào cô vẫn nuôi hy vọng đợi chờ người muốn gặp mà không dám kia.
Nhưng đời không như phim có nhiều điều trùng hợp như vậy, dù có cũng đã cạn kiệt hết rồi, bây giờ chỉ còn dư lại quá khứ...
Cô hy vọng người kia sẽ xuất hiện trước cửa thang máy giống như lúc ấy, đột nhiên xuất hiện rồi mỉm cười bảo:
 "Chị hai Tạ, hôm nay tôi có làm cơm cà ri bò cho chị này!"
Sau này Sở Toàn mới biết em ấy không hề thích cà ri giống mình...
Hy vọng nhiều cũng vô ích, bốn bề đã không còn hơi thở quen thuộc nữa rồi. Không có người nói cười vui vẻ, ngay cả "Long nhi" và "Đại điêu" cũng ủ rũ theo. Điều này không khỏi khiến Sở Toàn nghĩ đến con mục dương "Monica" năm xưa, chỉ vì cô ít chăm sóc hại nó hậm hực mà chết.
"Long nhi, Đại điêu, người kia không có ở đây, nhất định bọn bây rất buồn đúng không? Khổ nỗi bây giờ người ta chỉ lo yêu đương hẹn hò, đâu thèm nhớ tụi mày, đừng nhớ nhung người ta nữa! Ngoan ăn đi nào... Ngoan..." 
Nhưng cách này không hiệu quả lắm, Long nhi còn ngoảnh mông vào mặt Sở Toàn, Đại điêu thì miễn cưỡng nằm nhoài trên núi giả không thèm nhúc nhích. Đây gọi là đưa mông lạnh vào mặt nóng đấy!
Sở Toàn thấy vậy cũng không giận, tiếp tục huyên thuyên trò chuyện với chúng nó, liên tục lầu bầu:
"Tao chăm sóc tụi mày không tốt sao? Tại sao cứ vấn vương đứa quỷ nhát gan kia làm gì? Haiz... Tụi mày nói xem, rốt cuộc em ấy có ý gì?" 
Sở Toàn vừa nói vừa đưa tay vuốt ve đôi môi của mình, cảm giác bồi hồi, mềm mại vẫn còn phảng phất đâu đây nhưng người kia đã không còn nữa...
Cách nhau một bức tường, một trên một dưới, hai người đồng thời lâm vào nỗi khổ tương tư...
"Quá nhi, Quá nhi, mày có muốn gặp lại Cô Cô và Đại điêu không?"
Y Tiêu nhẹ nhàng chọt chọt lưng Quá nhi, cu cậu tức tốc vung đuôi bỏ chạy khỏi ma trảo. Cô chỉ mới trốn ở chỗ Tư Hàm hai ngày đã bị Tư Vi gán tội phá hoại 'cuộc sống hài hòa' nên đành phải đi ra, bất đắc dĩ trở về đây.
"Haizzz... Mày không có tim gan phèo phổi hả? Càng ngày càng mập, cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn chả khác gì heo, chả thấy mày nhớ Long Nhi tí xíu nào... haiz... Nhưng mà tao rất nhớ, không biết Long nhi có gầy đi không. Bộ chị ấy không cho tụi mày ăn cả ngày giống tao sao... haizzz! Long nhi sợ nhất là đói bụng, bây giờ nó có đang chịu đói không nhỉ? Còn Đại điêu nữa, đâu còn ai đốc thúc nó tản bộ thể dục sau khi ăn, nó nhất định sẽ nằm sấp ở nhà... Sở Toàn, có phải không còn ai nấu cơm cho chị nữa nên chị có thể tùy tiện ăn bờ ngủ bụi bên ngoài... haiz..."
Nghĩ đến đây, Y Tiêu ảo não trở mình trên sofa, mắt nhìn chằm chặp Quá Nhi trong hồ cá:
 "Quá Nhi, tao nhớ chị ấy lắm, hay là tụi mình lên đó xem một chút đi, liếc mắt một cái thôi cũng được... Nhưng..."
Y Tiêu chống hai tay lên quai hàm, phân vân, "Nhưng Hàm nói tình yêu cũng có binh pháp... Bây giờ chưa phải lúc, tao phải cho chị ấy thời gian hiểu rõ bản thân... haiz... Nhưng tao đã suy nghĩ rất kỹ..." Càng nói càng nhỏ, lông mày cũng dính lại thành một đường.
"Quá Nhi, mày cười vào mặt tao đi, tao không dũng cảm được như mày..." 
Thời điểm Y Tiêu đặt tên cho bảo bối cũng không phải hạ bút thành văn ngay. Trong tiểu thuyết, tình yêu giữa Dương Quá và Tiểu Long Nữ là một điều cấm kỵ, phải trải qua vô vàn khó khăn, vượt vòng lễ giáo thế tục thì người có tình mới trở thành thân thuộc. Y Tiêu có thể xác định mình yêu Sở Toàn, nhưng đối với chị ấy... đối với chị ấy, bản thân cô đã không còn tự tin như xưa được nữa rồi.
Hai người cứ khổ sở sống cuộc sống một ngày dài bằng một năm như thế, nhìn đời bình yên vậy thôi chứ bên dưới cuộn trào mãnh liệt. So với Sở Toàn, Y Tiêu càng buồn bực tột cùng, nguyên nhân không gì khác chính là gã Trịnh Tiểu Khai tự cao tự đại kia. Gã luôn cho mình là nam chính ngôn tình bám dính lấy cô. Có lúc cô rất muốn mình xấu xí đi một chút cho bớt mệt, nhưng lỡ đâu biến dạng xấu quá lại không xứng với Sở Toàn, nên cũng đành cắn răng chịu đựng.
Đối mặt với nụ cười rực rỡ hơn hoa của Trịnh Khải, Y Tiêu chỉ có thể nhẫn nại giữ chặt nắm đấm, không lâu nữa sẽ thu lưới rồi. Cô xin thề đến lúc đó sẽ bỏ đi thật xa, đàn ông thực sự quá đáng sợ, hệt như ruồi muỗi vo ve cả ngày. Mỗi lần nghe cô so sánh như thế, Tư Vi đều châm biếm cô thối y chang quả trứng ung.
Nghĩ đến Tư Vi, Tư Hàm mà thầm rơi lệ, bao giờ cô mới có thể xóa tan mây mù ngắm trăng như họ đây. Ăn một bữa cơm thôi mà Y Tiêu trầm tư vạn lần, ngay cả Trịnh Khải cũng nhìn ra vị mỹ nữ này thay lòng đổi dạ, không nên dây dưa.
Y Tiêu ngồi trên xe của mình thở phào một cái. Cô dựa vào ghế, nhắm mắt lại, khoảng thời gian này thật sự khiến cô mệt mỏi, nỗi đau trong lòng vẫn luôn tái diễn. Bề ngoài cô miễn cưỡng vui cười thế thôi, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô cũng không xác định được bản thân có sụp đổ hay không.
Y Tiêu chìm đắm trong cơn thống khổ của mình, hoàn toàn không nghe thấy tiếng giày cao gót một trước một sau bên ngoài xe. Bình thường với sự nhạy bén của cô nhất định sẽ phát hiện một trong hai bước chân quen thuộc ấy.
Mãi đến khi vang lên câu "Tạ Sở Toàn!" cô mới bừng tỉnh như búp bê được lên dây cót, ngồi thẳng lưng dậy quả nhiên trông thấy gương mặt sáng nhớ chiều mong trong gương chiếu hậu. Nhưng chưa kịp mừng rỡ thì bỗng "chát" một tiếng vang giòn kéo cô trở về Địa ngục, tim run bần bật. Cái tát kia như đánh thẳng vào tim cô, đến gò má cũng thoáng đau rát...
"Tiện nhân, cái tát này xem như cảnh cáo mày, tránh xa chồng tao một chút!"
Sở Toàn buồn cười nhìn vẻ tức giận của người phụ nữ trước mặt, ai mà ngờ quý cô tao nhã như thế lại là một ả chanh chua:
"Amy, cô không cảm thấy cô rất buồn cười hay sao? Bản thân cô không quản được chồng liền chạy đến đây khóc lóc om sòm. Cô cho rằng Tạ Sở Toàn tôi là trái hồng mềm mặc người nhào nặn sao!"
"Mày! ..." 
Amy nghe Sở Toàn nói vậy lập tức nhấc tay định tát thêm một cái nữa, nhưng lại bị Sở Toàn bắt được.
Sở Toàn nhìn chằm chặp đôi mắt của ả đàn bà điên nọ. Nếu trước kia cô không cam lòng thì bây giờ nhìn thấy ánh mắt oán hận của Amy, cô liền nghĩ đến mẹ mình. Cô hận Hoắc Minh Viễn vô trách nhiệm hại cô phải gánh chịu tiếng xấu 'kẻ thứ ba'.
"Mày muốn làm... Làm gì?" 
Người phụ nữ kia nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Sở Toàn bỗng cảm thấy hụt hơi, mất đi khí thế, đầu lưỡi cũng thắt lại.
"Cô yên tâm, tôi sẽ không đánh cô!" 
Sở Toàn nhìn dáng vẻ sợ hãi của Amy liền cảm thấy thật đáng thương. Cô ta toàn tâm toàn ý lấy người đàn ông mình yêu nhưng lại lâm vào cuộc hôn nhân vô vọng, khiến người ta vừa trách vừa thương:
"Tôi là cảnh sát, tôi sẽ không tùy tiện đánh người, đương nhiên tôi cũng không muốn bị người khác làm phiền!"
Nói đến đây, Sở Toàn cố ý nhỏ giọng, "Nếu cô muốn mọi người biết chuyện vợ chồng bất hòa thì tôi cũng hết cách!"
Sở Toàn ngẩng đầu nhìn camera trên xà ngang của gara, Amy hiểu ý không giãy dụa nữa.
Thấy Amy tỉnh táo lại, Sở Toàn mới buông tay ra.
"Bà Hoắc, tôi đã nói rõ với ông Hoắc là tôi đã có người yêu rồi. Phiền cô sau này xem chừng chồng cho kỹ, đừng để anh ta đến quấy rầy tôi nữa..."
Y Tiêu ngồi trong xe nắm thật chặt tay lái, cố không để mình mất kiểm soát chạy xuống xe. Mắt thấy Sở Toàn chịu oan ức, mặc dù rất muốn giúp chị ấy đánh ả đàn bà kia một trận hả giận nhưng cô hiểu lúc này chị ấy nhất định không muốn ai nhìn thấy bản thân chật vật như thế. Chị ấy rất quật cường và kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân phô bày điểm yếu ra trước mặt người khác... Vả lại cô là cái thá gì? Lấy thân phận gì bênh vực Sở Toàn đây, bạn bè? Có lẽ trong lòng Sở Toàn, cái tên Y Tiêu tên đã sớm liệt vào danh sách đen rồi...
Chứng kiến hai người nhỏ giọng đối thoại, bầu không khí đã không còn căng thẳng như trước. Y Tiêu khởi động xe, nếu không thể chịu nạn thay chị ấy thì chỉ có cách bỏ đi thật xa thôi...
Sau khi thoát khỏi Amy, Sở Toàn lảo đảo rời khỏi bãi giữ xe. Cô không lái xe về nhà mà đi dạo xung quanh mấy quán rượu. Cô không muốn dừng lại vì một khi dừng lại sẽ nghe thấy mấy lời độc ác vang vọng bên tai. Cái tát kia vừa khiến cô thanh tỉnh lại vừa làm cô thêm bối rối. Khoảnh khắc bàn tay rơi vào mặt, trong đầu Sở Toàn chợt lóe lên bóng dáng của người kia. Tiếng vang giòn giã thoi thúc cô nhớ lại ánh mắt tổn thương của người ấy. Sở Toàn là cảnh sát, lực tay tất nhiên mạnh hơn mấy ả nhà giàu trói gà không chặt rất nhiều. Một bạt tay của Amy thôi đã hại cô đau đến cắn răng, huống chi cái tát toàn lực của cô. Nghĩ đến đây, hối hận và chua xót bỗng dâng lên, chẳng biết đau vì mình hay vì người ấy nữa...
Sở Toàn đi mệt bèn quẹo vào công viên nhỏ, đại khái là bởi vì đêm đã khuya nên đoàn người hóng mát rộn ràng cũng bắt đầu rời đi, chỉ còn cô ngồi trên xích đu hồi tưởng chuyện đã qua...
Tình cảm bảy năm trôi theo dòng nước, nói không tiếc là giả, nhưng Sở Toàn biết rõ hiện tại mình không hận cũng không yêu gã Hoắc Minh Viễn đó. Còn đối với Y Tiêu thì sao? Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của người phụ nữ ấy... Từng cử chỉ dịu dàng, chu đáo kia nay còn đâu. Cô không phải là không phát hiện ra những hành động mập mờ đó, chỉ là không muốn nghĩ quá nhiều thôi, có lẽ vì cô ích kỷ giữ lấy mà không muốn mất đi... Nhưng người dịu dàng kia đã không còn nữa, mình nên đi đâu tìm đây...
Nghĩ đến đây, nước mắt đã ướt đẫm áo, cho dù không phát ra tiếng khóc nức nở nhưng giữa ban đêm tĩnh lặng trông bóng cô có vẻ rất thảm thiết, thê lương. Lúc Sở Toàn đang buồn bã ủ rũ, bỗng một đôi giày đen xông vào tầm mắt.
"Tại sao lại là em?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.