*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đường xá trưa hè vắng bóng người qua lại, thỉnh thoảng có thể bắt gặp một hai người che ô đi ngang, tiếng bước chân "lào xào" vội vã. Trong khi thời tiết bên ngoài khô nóng đến chảy mỡ, lại có người ngồi trong tiệm nước Hương Lan thích chí nhấm nháp cà phê tuyệt đỉnh thế giới. Tiếng đàn violon du dương bên tai, thi thoảng có vài âm thanh trò chuyện râm ran, tuy nhiên việc này chẳng hề ảnh hưởng tới tâm tình của người phụ nữ đang ngồi gần bệ cửa sổ chút nào. Với cô, đây vốn là lẽ hiển nhiên của cuộc sống. "Phụttt! Cà phê gì mà khó uống muốn chết, chả có chút mùi vị gì của Nhật Bản chúng ta." "Tiên sinh, nếu ngài không hài lòng tách cà phê này, tôi có thể đổi cho ngài tách khác, có điều đây đích thực là cà phê chúng tôi nhập khẩu từ Nhật Bản." Tiếng Trung lơ lớ và giọng nam ôn hòa quá mức khác biệt, chẳng mấy chốc đã tràn ngập khắp phòng, lấn át luôn tiếng đàn êm đềm đẹp đẽ. "Làm xấu cả phong cảnh!" Người phụ nữ nọ nhẹ nhàng phun ra năm chữ rồi thả tờ báo trong tay xuống, vỗ tay cái "bẹp" gọi phục vụ: "Waiter, tính tiền!", bên môi vênh vênh nụ cười khó tả làm 'bé trai' đứng cạnh thoáng ngây người giây lát, "Vâng, của tiểu thư tổng cộng 168 đồng, xin hỏi chị muốn quẹt thẻ hay dùng tiền mặt..." Chàng thanh niên chưa kịp nói hết lời, người phụ nữ nọ đã rút ra hai tờ tiền mặt. "Không cần thối!" Sau đó chậm rãi cầm kính mát trên bàn đứng lên, vòng qua người cậu trai rồi hất đầu một phát, sợi tóc thơm ngát bay qua chóp mũi như vô tình quyến rũ người ta. Cậu thanh niên chưa kịp nói hai chữ 'Cảm ơn', nhìn bóng dáng yểu điệu thục nữ của cô gái đang đi ra cửa, không khỏi cảm thán: "Đây đúng là báu vật nhân gian!" Chỉ là nước bọt trong miệng chưa phân bố đến cổ họng thì 'báu vật' kia đã 'không cẩn thận' ngã vào người phục vụ khác, trùng hợp cà phê nóng trong khay cũng đổ ra. Một tiếng "Aaa!!!" kinh hãi nhất thời vang lên. Nguy rồi, đó chính là vị khách đang cố tình gây sự nãy giờ. "Xin lỗi, tôi không cố ý!" Người phụ nữ tựa hồ bị biến cố bất ngờ làm hoảng sợ, đứng chết trân tại chỗ một hồi mới bừng tỉnh cuống quít cầm khăn ăn lau khô ống quần ướt nhẹp của gã đàn ông xui xẻo, trong nháy mắt thu hút không ít ánh nhìn lén lút của mọi người xung quanh. "Đui..." Gã đàn ông đối đầu với cặp mắt hạnh ngập tràn nước mắt, chữ "hả?" lập tức bị nghẹn ở cổ họng. Người phụ nữ mặt thanh mày liễu híp hờ đôi mắt hạnh, bờ môi căng mọng xinh lung linh khiến người ta đánh mất tâm hồn trong tích tắc, "Quao..." Từ lâu đã quên khuấy hai chân bỏng rát: "Không sao, không hề gì, không nghiêm trọng!" Lời an ủi chân thành của gã xuất phát từ nội tâm cứ như sợ ý trung nhân kinh sợ. "Tiểu thư, để tôi lau cho!" Thực sự không có cách nào đỡ nổi ánh mắt quỷ quái của cô gái mỹ lệ không gì sánh nổi kia, người phục vụ kế bên vội vã cúi lưng giành làm thay. "Hết sức xin lỗi! Hay tôi đưa tiên sinh đến bệnh viện kiểm tra thử nhé!?" "Không... Không cần, tôi không sao..." Gã đàn ông vẫn lắp ba lắp bắp nhìn chằm chặp gương mặt tươi cười mê người kia. "Thật ngại quá, nếu ngài không sao thì tôi xin phép đi trước." "Được, được, cô cứ đi đi." Gã đàn ông thấy cô gái định quay lưng đi liền vội vã đứng dậy tiễn đưa, ngặt nỗi chỗ đau trên đùi lại giục gã ngồi xuống, cũng chả ai phát hiện cô gái nọ xoay người xong khóe môi liền thoáng qua một nụ cười lạnh lẽo. Chàng phục vụ đứng ở xa xa nhìn bóng lưng thanh lệ biến mất ở khúc quanh mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, tiện đà vùi đầu vào công việc. Đương lúc thu dọn mấy tờ báo, vô tình thoáng qua tiêu đề to đùng bắt mắt rất hấp dẫn: "Nước Mắt Thiên Sứ trị giá hàng chục triệu đồng không cánh mà bay chỉ trong một đêm, cảnh sát nghi ngờ thủ phạm là Siêu trộm Vô Ảnh..." "Tiểu Kha, Tiểu Kha, cậu làm cái quái gì mà đờ đẫn ra thế, khách bên kia kêu thanh toán kìa!" "Vâng, xin tiên sinh chờ một chút!" Người bị gọi là Tiểu Kha tỉnh hồn lắc đầu nguầy nguậy rồi thu dọn báo chí. Chục triệu đồng thì đã sao? Cả đời anh đây chả biết Nước Mắt Thiên Sứ là cái méo gì! Xong lại thở dài tập trung vào công việc. Lúc này, người phụ nữ đứng ngoài cửa tiệm Hương Lan không cau mày vì Nước Mắt Thiên Sứ trị giá mấy chục triệu, nhưng nhìn thấy bóp tiền trong trong túi phình to ra thì không khỏi nhếch miệng cười tà. Thiếu nữ này tên là Y Tiêu, người quen luôn gọi cô như thế, nhưng kẻ thật sự biết thân phận của cô thường kêu cô là 'Tiêu' hoặc 'Cat', cơ mà cũng có nhiều người gọi cô là 'Vô Ảnh'. Y Tiêu đeo kính mát rảo bước giữa quảng trường, nơi này là trung tâm của thành phố B, là đoạn đường mua bán phồn hoa nhất. Hôm nay ở đây sẽ diễn ra một hoạt động biểu diễn quyên tiền cứu trợ, đó là nguyên nhân tại sao con phố vắng vẻ lại khôi phục náo nhiệt ngày xưa. "Xin mọi người hãy đưa tay viện trợ đồng bào ruột thịt trong cơn động đất vừa qua, hành động nhỏ ý nghĩa lớn!" Phát thanh viên hô to khẩu hiệu nhiều lần. Y Tiêu bị dòng người đưa đẩy tới trước hòm tiền bằng gỗ lim, cô lấy cái bóp trong túi da đen ra, móc hết tiền mặt nhét vào khe rồi nhanh chóng chui khỏi đám đông, đi tới thùng rác gần đó, dáo dác nhìn bốn phía, thừa dịp không ai chú ý ném cái bóp khô quắt vào trong. Sau đó cô lại thản nhiên rời khỏi chốn phồn hoa nhộn nhịp, đi thẳng tới ngã tư. Dĩ nhiên đối với Y Tiêu mà nói thì cuộc sống không đơn giản chỉ là thưởng thức cà phê, 'ăn trộm' cũng là một phần trong đó. Chờ đợi thường là thứ người ta ghét nhất, đặc biệt là đứng chờ dưới cái nắng bốn mươi độ nóng như lò lửa thế này, cho dù là sáu mươi giây đèn đỏ ngắn ngủi, bất cứ lúc nào cũng có thể đe dọa tính mạng mấy người có thân thể còm cõi. "Mẹ ơi, hôm nay mẹ thưởng cho Tiểu Dĩnh cái gì dạ?" Cơ mà đương nhiên cũng có ngoại lệ, thí dụ như đứa nít ranh đang nhảy đong đỏng vòi mẹ yêu thưởng quà trước mắt, "Bé cưng muốn gì nào?" Người mẹ cưng chìu nắm tay bé gái, hỏi nhỏ. "Con muốn ăn cánh gà, muốn uống coca!" "Ừa ừa, về nhà rồi mẹ làm cho!" "Hay quá! Chúng ta về nhà lẹ đi mẹ!" Tiếng cười vui sướng của bé gái làm Y Tiêu chú ý, cũng là lúc sự việc bất ngờ xảy ra trong nháy mắt. Đèn chưa kịp chuyển xanh, bé gái đã giãy tay mẹ lao sang đường, bên khác lại có một chiếc xe hơi đang lao như bay đến. Bấy giờ người mẹ đã phát hoảng ú ớ không ra tiếng, nhưng Y Tiêu lại phản ứng cực nhanh, tức thì chạy tới ôm eo đứa nhỏ. Bởi vì tốc độ quá nhanh báo hại chân không kịp thắng nên phải lăn lộn khỏi chỗ đó, tiếng "kéttt!!!" cũng vang lên chói tai ngay tức khắc, Y Tiêu và đứa nhóc trong lòng chỉ vừa né khỏi bánh xe một khoảng tí xíu. "Tiểu Dĩnh, có sao không con?" "Tiểu thư, cô không sao chứ?" Hai giọng nói bất đồng đồng thời vang lên, Y Tiêu liếc nhìn người mẹ lo lắng mới buông lỏng vòng tay nói "Không sao!" rồi lập tức vịn tay người phụ nữ khác đứng lên. "Thật xin lỗi, tôi có chút việc gấp nên không nhìn thấy rõ. Tiểu thư thật sự ổn chứ?" Y Tiêu xoa xoa cổ tay phải, bàn tay loang lổ vết máu hết sức chói mắt, nhưng bản thân cô biết rõ đó chỉ là vết thương ngoài da. Thấy hai mẹ con đứng một bên khóc không thành tiếng vẫn ổn, chỉ bị kinh hãi tí xíu thôi, lập tức lắc đầu một cái, "Không sao cả!". "Madam, cục trưởng Lương bảo cô nhanh lên đấy!" Từ trong xe lại chui ra một người đàn ông. Nghe xong danh xưng, Y Tiêu bất giác quan sát tỉ mỉ người phụ nữ vừa đỡ mình lên. Vừa nãy cô đã biết cô gái này không phải dạng tầm thường, giờ nhìn kỹ càng phát hiện cô ấy xinh đẹp động lòng người, đôi môi linh động, mắt phượng mày ngài, sóng mũi thon thon, vầng trán cao cao, hào quang chói lóa. Tuy môi hơi mỏng nhưng không có vẻ khinh bạc, có thể nói ngũ quan trên mặt phân bố theo tỉ lệ vàng. Nếu phụ nữ như vậy mà sinh trưởng ở thời cổ đại nhất định sẽ là một người họa quốc ương dân. "Tiểu thư, cô xác định mình vẫn ổn đúng không?" Người đang bị Y Tiêu oán thầm là yêu nữ hại nước ương dân lúc này đang nhăn nhó mặt mày, biểu hiện có chút bất đắc dĩ: "Vầy đi, tôi tên Tạ Sở Toàn, số điện thoại của tôi là..." Người phụ nữ được gọi là Tạ Sở Toàn móc từ trong túi ra một cây bút, thấy không có chỗ để viết liền cầm bàn tay trái của Y Tiêu cẩn thận ghi vào dãy số: "Nếu cô về nhà cảm thấy chỗ nào khó chịu thì có thể gọi vào số này. Xin lỗi, bây giờ tôi có chuyện rất quan trọng phải đi!". "Vậy cũng được!" Y Tiêu khẽ mỉm cười, buông tay người phụ nữ đang dìu mình ra, giả bộ vô ý lau lau đồng hồ đeo tay, "Tôi không sao hết! Cô cứ đi đi!" "Vâng, tạm biệt cô!" Tuy Sở Toàn không yên lòng, nhưng cũng chẳng ngăn nổi cục trưởng Lương hễ tí là hối thúc, đành phải trở lại xe chạy bạt mạng về phía trước. "Tạm biệt, tôi tin chúng ta chẳng mấy chốc sẽ gặp lại!" Y Tiêu nhìn theo chiếc CLK63 (1) màu bạc đi khỏi, nụ cười chợt lóe lên liền vụt tắt. "Chị ơi, cảm ơn chị!" Cảm thấy ống quần bị ai đó giựt giựt, cô khom người vò vò cái đầu tròn vo của đứa bé kia, "Có gì đâu, mai mốt Tiểu Dĩnh nhớ qua đường cẩn thận nghe chưa!" Nói xong lập tức biến mất giữa đám đông. Khác với Y Tiêu rãnh rỗi sinh nông nỗi, giờ khắc này Tạ Sở Toàn lo lắng đến phát điên. Cô vừa về nước liền được tổng bộ thông báo thành phố B xảy ra vụ án lớn, lúc cô vội vã chạy tới hiện trường đã cách giờ gây án hơn 18 tiếng, cũng chẳng kịp giải thích gì thêm đã xông vào điều tra quanh khu triển lãm. Chỉ trong một đêm mà Nước Mắt Thiên Sứ trị giá 27 triệu USD không cánh mà bay, chuyện này đối với thành phố B vốn luôn an ninh tươi đẹp chẳng khác nào 'kỳ án động trời', thế nên ban chỉ huy Tỉnh cố ý điều Tạ Sở Toàn đến đây hiệp trợ phá án. "Cảnh viên Tạ Sở Toàn (Ngô Quốc Đống) báo cáo cục trưởng Lương!" "Tiểu Tạ, Tiểu Ngô, cuối cùng hai người cũng đến rồi!" Nhìn thấy hai thanh niên trẻ tuổi, cuối cùng ông Lương cũng thở phào nhẹ nhõm. "A Ban, ông Đổng lại đây tôi giới thiệu một chút nào!" Ông Lương vẫy tay gọi hai người đàn ông lại, "A Ban là đội phó tổ trinh sát hình sự, ông Đổng là trinh sát binh đoàn. Đây là cao thủ điều tra do tổng bộ phái tới - Tạ Sở Toàn, vị kia là trợ thủ Tiểu Ngô. Sở Toàn là cảnh viên tài cao được đặc huấn ở Anh Quốc. Bắt đầu từ hôm nay cho đến khi vụ án này kết thúc, mọi người đều phải nghe cô ấy chỉ huy, làm quen nhau chút đi nào!" Ông Lương phát biểu xong liền kiệt quệ rã rời. Vừa nói đến việc chỉ huy, Sở Toàn tinh tường quan sát đương nhiên không bỏ qua vẻ kinh ngạc thoáng nổi lên trên mặt gã đội phó kia. "Cục trưởng Lương, chú bị sao vậy?" Đôi bên đang nói chuyện, nào ngờ tới thân thể ông Lương lệch đi trông thấy, thiếu điều ngã nhào ra đất, may mắn được Ngô Quốc Đống đứng kế bên vịn lại. "Cục trưởng Lương nhất định là mệt mỏi quá đà, chú ấy đã ở đây cả đêm chứ chẳng chơi!" A Ban cướp lời. "Cục trưởng Lương cứ giao chỗ này cho tôi, chú về nghỉ ngơi trước đi!" Sở Toàn nhìn ông già hơn bốn mươi tuổi, thản nhiên nói, thức thâu đêm dài làm người ông cục trưởng càng ngày càng già hơn. "Được rồi. Chỗ này giao hết cho mấy người đấy. Tiểu Tạ, tôi ra xe chợp mắt một chút, nếu mọi người có phát hiện gì thì phải báo ngay cho tôi." Bốn người nhìn ông Lương uể oải lết thân thể rời đi: "Đội phó, các anh có phát hiện gì không?" Sở Toàn thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn chằm chằm trung tâm hội trường và sân khấu. Nhắc tới cũng lạ, ở đây triển lãm không thiếu châu báu mà tên trộm kia chỉ chôm có mỗi món này. "Đại khái là kẻ trộm lẻn vào trung tâm triển lãm từ sáng sớm rồi ở lại tới khuya để gây án. Có điều, cả tòa cao ốc đều không ghi hình được thời gian thủ phạm đi khỏi, hơn nữa tối qua còn có một trận mưa nhỏ, anh em cũng không thu thập được chứng cứ nào có giá trị quanh hiện trường." "Còn bên trong thì sao?" Sở Toàn nhíu mày nhìn đăm đăm cây chổi lấy dấu vân tay của ông Đổng, bản thân cô thừa biết vấn đề này có hỏi cũng như không, nhưng vẫn lên tiếng theo thông lệ, chỉ thấy ông Đổng nhún vai: "Madam Tạ, thật uổng phí danh hiệu cao thủ điều tra của cô. Nếu có phát hiện gì, cô nghĩ chúng tôi vẫn ngồi chờ ở đây sao?" Vừa mở miệng liền nghe mùi chua nồng nặc, "Đội phó, cậu theo tôi qua bên này." "Bọn họ..." Sở Toàn nhìn bóng lưng hai người nọ, kéo khuỷu tay của Ngô Quốc Đống ra hiệu anh im miệng, "A Đống, chúng ta ra ngoài xem thử." "Madam, rõ ràng bọn họ đang sỉ nhục chúng ta, thật quá đáng!" Nghe Quốc Đống oán giận, Sở Toàn vẫn không hề lên tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, tự đi về phía trước. "Madam, cái người đội phó kia vừa nói bên ngoài không có manh mối gì mà, chúng ta còn.." "A Đống, cậu có biết giáo viên đặc huấn ở Anh thường hay nói với tôi câu gì không?" "Câu gì cơ?" Ngô Quốc Đống nhìn gương mặt tinh xảo trước mắt, năng lực tư duy đã bay biến từ lâu. "Mọi chuyện đã qua đều để lại dấu vết!" "Mọi chuyện đã qua đều để lại dấu vết?" Chờ Ngô Quốc Đống máy móc lặp lại nguyên câu, Sở Toàn đã đi tới cửa cầu thang, "Madam, chờ tôi với!" (1). Mercedes CLK63 Gấu: edit xong 1 chương mới phát hiện mình lười chảy thây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]