Trong nhà xưởng hoang phế chất đầy những thùng rỗng mùi hương ẩm mốc lâu ngày quẩn quanh khắp nơi khiến người khác ngửi vào có chút gay mũi.
Trần Cảnh hai tay đút vào túi quần hờ hững nhìn Trần Lập đang vội vàng đi tới.
"Tiểu Cảnh, con nói cho ba biết cô gái kia là con giết phải không?"
Vừa đến Trần Lập đã sốt ruột truy hỏi Trần Cảnh, vụ việc quá khó để chấp nhận ông muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Nhìn nét lo lắng trong đáy mắt ông Trần Cảnh chỉ cười lạnh cũng không thèm che giấu bộ mặt thật của bản thân, âm ngoan đáp:
"Là tôi giết thì sao nào?"
Từ Khiêm bên này lặng lẽ núp ở một góc khuất vừa vặn nghe được Trần Cảnh nói, anh ta thất kinh che miệng mình lại không dám gây ra tiếng động rồi nhẹ tay nhẹ chân lấy di động ra bắt đầu ghi âm.
Hạ Ly quá yêu Trần Cảnh nên lúc nào cũng cảm thấy người đàn ông này rất tốt đẹp, anh ta không tin bản thân đem chứng cứ này về thì Hạ Ly còn không sợ hãi mà tránh xa Trần Cảnh ra.
Mà Trần Lập đứng có chút không vững lùi về sau hai bước, đầu ông cũng bắt đầu lên cơn đau liên hồi. Ông khổ sở nhìn đứa con trai này của mình.
"Con sắp kết hôn rồi, làm sao con có thể làm chuyện trái pháp luật như vậy chứ? Nếu cảnh sát tìm được chứng cứ chứng minh con là thủ phạm thì con phải làm sao?"
Trần Cảnh lạnh lùng nhìn ông cũng chẳng thèm ngó ngàng đến sự lo lắng của ông, anh bước lên hai bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-trai-tim-ac-ma/938387/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.