Bạn cảm thấy thế nào gọi là đúng thế nào là sai? Thế giới này có lẽ luôn phân rõ rạch ròi trắng đen. Nhưng cuộc đời của tôi vốn dĩ chỉ có màu đen của bóng tối, thế nên tôi cũng không cần đúng sai nữa.
Một tuần sau, Nhà hàng Tây Ảnh.
"Hạ Ly, em không sao chứ?"
Người phục vụ đi đến đỡ Hạ Ly có chút choáng váng trên sân khấu xuống.
"Chị Ngu, em không sao."
Hạ Ly mỉm cười ánh mắt không có tiêu cự khẽ lắc đầu, Ngu Ngọc đỡ lấy cô thấy cả gương mặt cô trắng bệch thì không khỏi hoảng hồn.
"Em còn nói không sao, chị đỡ em lên tầng nghỉ ngơi đợi chị tan làm sẽ đưa em về."
Hạ Ly quả thật không chống đỡ nổi cô có bệnh huyết áp thấp cần tìm chỗ nằm xuống trước đã.
"Vâng, em cảm ơn."
Ngu Ngọc nói không có gì liền đỡ cô lên tầng trên là phòng nghỉ của nhân viên nghỉ ngơi.
Hạ Ly một tay nắm lấy tay Ngu Ngọc một tay cầm lấy gậy bước đi, ở Tây Ảnh cô là một nghệ sĩ chơi piano trợ hứng cho khách nhân dùng bữa còn Ngu Ngọc là nhân viên phục vụ, chắc có lẽ chị thấy cô tật nguyền hai mắt nên thương tâm thường xuyên chiếu cố cô rất nhiều.
Ở một bàn ăn ở nhà hàng Tây Ảnh, người đàn ông đang nắm lấy bàn tay bé nhỏ của người phụ nữ vuốt ve.
"Nguyên Nguyên, chờ anh thêm một thời gian nữa được không?"
Người phụ nữ dường như rất tức giận rút tay về.
"Chờ rồi lại chờ, anh có biết em chán ghét cái tên già ở nhà lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-trai-tim-ac-ma/241386/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.