Phương boss xuất thân bất phàm, khẩu vị kén ăn càng thêm bất phàm, có thể nói đã đạt tới cảnh giới cao nhất.Do hoàn cảnh gia đình tốt, từ nhỏ Phương boss sơn hào hải vị ăn cũngđã ngấy, thậm chí là nhìn thấy đã muốn phun. Vì thế mỗi lần ăn cơm đốivới boss chính là một loại tra tấn, đồ ăn phương Bắc thì quá mặn, đồ ănphương Nam lại quá nhạt. Thịt mỡ thì ngấy, hải sản thì tanh…
Đầu bếp Phương gia thay đổi hết người này đến người khác mà vẫn không tìm thấy ai làm đồ ăn hợp khẩu vị cậu chủ. Cứ tiếp diễn một thời giandài như vậy, mẹ Phương Khiêm nghĩ rằng con mình bị mắc chứng bệnh kénăn, một lần còn dẫn anh đi gặp rất nhiều bác sĩ tâm lí, khiến anh phátngán mới thôi.
Sau này Phương boss dần dần trưởng thành, bắt đầu hiểu được phải cóchừng có mực, không thể vì vị giác của mình mà ép buộc người khác. Lâudần, anh cũng học được phải nhẫn nại, nhẫn nại ăn đồ ăn không hợp khẩuvị. Cho nên, tật xấu kén ăn của Phương boss nhìn có vẻ không trầm trọng, nhưng thực ra phải nhờ đến nỗ lực vô cùng mạnh mẽ của boss.
Đến tận khi Phương boss ra nước ngoài du học, anh mới biết được thìra tật kén ăn của mình xấu đến mức nào. Đồ ăn trong nhà mặc dù không hợp khẩu vị nhưng ít ra còn có thể nuốt xuống, ra đến nước ngoài, khắp nơichỉ toàn đồ ăn nhanh như những độc dược đang ve vởn xung quanh. Boss vừa ra nước ngoài một tháng đã gầy đi tận mười cân. Chẳng còn cách nào, mẹanh đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-tinh-yeu/1247652/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.