Lo lắng day dứt, nhớ lại bao nhiêu chuyện dày vò mà bản thân khiến cô phải phẫn uất tới tức nghẹn. Chưa bao giờ trong đời lại có thể trải nghiệm cảm giác sợ mất đi người phụ nữ nào khác ngoài Vi Mộng Ly.
Cô chỉ là vật thế thân, là người bằng xương bằng thịt nhưng trong mắt hắn cô chưa bao giờ được phép sống như một Thiên Kha Nguyệt thật sự.
Là sự tù đày đã khiến cô không thể vùng vẫy. Đến cả cách ăn mặc cũng phải theo hình mẫu Vi Mộng Ly, thanh đạm và nhẹ nhàng, trong sáng không hở hang.
" Nếu không cứu được người thì cái bệnh viện này chờ chết cả lũ đi! "
Hán Lập Thành vò đầu bứt tóc, bàn tay cọ xát vào nhau trong bất lực. Từng phút trôi qua như quả bom nổ chậm, cứ đau đáu trong lòng không thoát khỏi.
Ngồi lặng người trên ghế đá ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, đôi mắt mơ màng cảm nhận được sức nặng trên người khiến bản thân sực tỉnh.
" Thiên Kha Nguyệt… Thiên Kha Nguyệt? "
Cô đứng trước mặt anh, yên lặng vui vẻ, gương mặt này khiến tâm trạng rối bời nhanh chóng ôm chầm lấy cô không buông.
" Cô không sao rồi, may quá… "
" A Hán, anh gọi nhầm tên em sao…? "
" Hả…? "
Hắn căng tròn đôi mắt nhìn lại đối phương, gương mặt giống hệt Thiên Kha Nguyệt, nhưng cử chỉ nhẹ nhàng thanh thoát.
Toàn thân rùng mình đứng bật dậy nắm chặt vào bả vai cô.
" Vi…Vi Mộng Ly? Là em đúng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-tinh-nhan/3437541/chuong-51.html