Hán Lập Thành gay gắt đuổi thẳng cô ra ngoài, chưa nghĩ đến bản thân sẽ mắc phải sai lầm khiến hoàn cảnh khó xử như vậy. Thiên Kha Nguyệt yên lặng rời khỏi phòng tắm, được tránh xa hắn ta là phúc phần lớn.
Vừa tiến ra phía ngoài đã suy ngẫm trầm ngâm, căn nhà của cô ở đâu, ba mẹ cô thế nào, trước giờ vẫn luôn muốn nhớ đến nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Chỉ nhớ rõ tờ giấy còn để lại số điện thoại mà Ly Mộc Quyên nhắc nhở cô trước khi đi, nếu có bị đuổi việc thì hãy liên hệ bà ta.
Chẳng cần nghĩ gì nhiều, dù sao trong tính toán của Thiên Kha Nguyệt việc ở lại trong căn nhà này từng ấy thời gian đã quá đủ rồi.
Sau khi nhận được lương tháng này cô nhất quyết rời đi, cô muốn tìm hiểu thêm về chính bản thân mình, về cuộc sống, người thân gia đình cô hiện tại ra sao cô chẳng rõ.
Đêm ấy, ông trời như muốn trêu ngươi người phụ nữ mang quyết tâm lớn, cô bị cảm nặng sốt cao đến liệt giường.
Quản gia Tề cẩn trọng giúp cô đặt vài liều thuốc cạnh giường với tô cháo còn nóng. Toàn thân nóng ran mơ màng chẳng rõ người bên cạnh là ai, đến cả với lấy liều thuốc uống còn khó khăn run rẩy.
Bất cẩn chới với sau cùng lại ngã lăn xuống nền đất lạnh toát, cố gắng gượng leo lên trên giường lại ngất đi đột ngột.
Nằm nguyên một đêm trên nền đất lạnh lẽo, sức khỏe giảm sút nghiêm trọng khiến gương mặt xanh xao thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-tinh-nhan/3424362/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.